Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Tư Dạ Hàn sửng sốt, hoàn toàn không ngờ mình sẽ nhận được câu trả lời như vậy.
Vào lúc này, ánh mắt của Tư Dạ Hàn khiến cô có cảm giác hai người đã quen từ lâu, một sự rung động đập mạnh trong lồng ngực.
Trước khi đại não kịp phản ứng, lời nói đã thốt ra: "Em đã hứa sẽ giúp anh khỏe lại, nhất định em sẽ làm được! Không phải anh nói muốn bảo vệ em một đời chu toàn sao? Em muốn anh đích thân bảo vệ em, chứ không phải những vật chết lạnh băng đó."
Khi nói những lời này, ánh mắt hơi do dự của Diệp Oản Oản chợt trở nên kiên định.
Cô thừa nhận, bóng ma của kiếp trước không dễ thoát khỏi, nhưng nếu cô đã sống lại, cô sẽ nỗ lực vứt bỏ hết quá khứ, lần nữa thay đổi cách đối xử với người bên cạnh, nếu không thì lần sống lại này còn có ý nghĩa gì nữa?
Em chỉ cần anh...
Em chỉ cần anh, sống thật tốt...
Câu nói này đã kéo Tư Dạ Hàn từ địa ngục trở lại trần gian, trái tim như được rót một dòng nước ấm vậy.
"Được."
Nhìn đôi mắt sáng ngời của thiếu nữ, Tư Dạ Hàn dường như xuyên qua thời gian trở về quá khứ nào đó xa xôi, đáy mắt bình lặng lại nổi sóng lên lần nữa.
Đêm khuya, hai người lẳng lặng dựa vào nhau mà ngủ.
Trong căn phòng yên tĩnh, di động dùng để làm việc của Diệp Oản Oản đột nhiên vang lên như bùa đòi mạng.
Sợ đánh thức Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản nhíu mày nhìn màn hình, vội vàng che loa, ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng bắt máy: "A lô? Cung Húc?"
Nửa đêm nửa hôm gọi cho cô, chẳng lẽ có chuyện gì rồi sao?
"Sao lại gọi cho tôi giờ này, có chuyện gì sao?" Diệp Oản Oản vội hỏi.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói nhõng nhẽo của thiếu niên: "Anh Diệp, người ta buồn chán đó..."
Diệp Oản Oản trầm mặc vài giây: "Chỉ vì cái này?" Mà gọi cho cô giữa đêm?
"Hic... Anh Diệp... Anh sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?"
"..." Nửa đêm bị tiếng chuông dọa, tâm trạng cô có thể tốt sao?
"Anh Diệp... Có phải anh đang ở cùng bạn gái... Ừm... Có phải em quấy rầy anh rồi không?" Cung Húc cẩn thận hỏi.
Khóe miệng Diệp