Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 3)

Vì sao luôn có người muốn tranh người đại diện với cậu ta


trước sau

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Cung Húc mặt dày sát lại gần Diệp Oản Oản tranh công: "Anh Diệp, gần đây em rất ngoan ngoãn theo thầy học diễn xuất, không vắng một buổi nào cả!"

Đường Tinh Hỏa kê bên: "..."

What?

Cậu vừa mắng tôi đấy? Kết quả cậu thì sao? Lén lút đi học diễn xuất! Rốt cuộc cậu có biết xấu hổ không vậy?

Đường Tinh Hỏa nghe không nổi nữa: "Đậu má! Tôi nói này Cung Húc, mẹ nó cậu thật không biết xấu hổ, vừa rồi là ai nói..."

Con chưa kịp nói hết câu, Cung Húc đã choàng cổ bịt mồm Đường Tinh Hỏa, kéo cậu ta sang một bên: "Câm miệng! Nếu cậu dám bán tôi, tôi không để yên cho cậu đâu!"

Đường Tinh Hỏa đẩy Cung Húc ra, phủi phủi nếp nhăn trên áo: "Cậu làm cái gì đấy? Sao lại đối xử ân cần với tên nhóc kia như vậy?"

Không biết nghĩ đến cái gì, Cung Húc đảo mắt, hừ một tiếng: "Không cần cậu quản tôi! Tóm lại cậu không được hủy hình tượng của tôi! Tôi đang nỗ lực tiến về mục tiêu trở thành một diễn viên chân chính! Không giống cậu!"

Đường Tinh Hỏa cạn ngôn: "Liêm sỉ của cậu vứt ở đâu rồi?"

Bên cạnh, Diệp Oản Oản vừa cùng Hàn Tiện Vũ chào hỏi, đã có người tiến lên bắt chuyện.

Một thiếu nữ có diện mạo thanh thuần đáng yêu bước đến gần Diệp Oản Oản: "Chào anh, em tên Lâm Tư Tư."

"Chào cô, nghe danh đã lâu, tôi từng xem qua phim của cô rồi."

Lâm Tư Tư cười tươi như hoa: "Anh thật sự là người đại diện sao? Anh đẹp trai như vậy, có thể trực tiếp làm nghệ sĩ rồi."

Thiếu nữ vừa nói vừa tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Diệp Oản Oản.

Cách đó không xa, Cung Húc thấy chỗ ngồi của mình bị người khác chiếm, sắc mặt chợt sa sầm.

"Cung Húc, Cung Húc... Cậu nhìn cái gì đấy? Có nghe tôi nói không?"

"Đừng BB* nữa, tôi bận rồi!" Cung Húc nói xong liền bước nhanh về phía Diệp Oản Oản.

(*) BB: Tiếng lóng của Bắc Kinh và vùng Đông Bắc, nghĩa là đang chê phiền một việc gì đó.

"Tư Tư ~" Cung Húc cười tủm tỉm bước đến trước mặt Lâm Tư Tư, "Vừa rồi anh thấy bạn trai em và Tiểu Cầm cùng đi ra ngoài đấy!"

"Cái gì?" Lâm Tư Tư thay đổi sắc mặt, lập tức đứng dậy bước ra khỏi

phòng.

Cung Húc nói một câu đã đuổi được Lâm Tư Tư, sau đó ngồi xuống chỗ ngồi của mình, lãi nhải với Diệp Oản Oản: "Anh Diệp, anh đừng thân cận với Lâm Tư Tư quá, cô gái này mặt ngoài nhìn thanh thuần, nhưng đời sống riêng tư rất loạn, chơi đến nát rồi!"

Cung Húc áp sát Diệp Oản Oản thì thầm, lại nghe được một hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng...

Ồ ồ ồ, chẳng lẽ anh Diệp dùng nước hoa sao?

Nhìn bộ dạng mách lẻo của Cung Húc, Diệp Oản Oản cảm thấy rất cạn ngôn.

Sao cậu không nhìn lại mình trước khi nói đi? Chơi đến nát? Ai cho cậu dũng khí nói vậy?

Thấy Diệp Oản Oản không quá tin tưởng, Cung Húc vội kéo đồng minh: "Không tin thì anh hỏi anh Tiện Vũ đi! Em nói đều là thật đấy! Anh Vũ, anh làm chứng cho em đi, em nói thật đúng không?"

Hàn Tiện Vũ ho nhẹ một tiếng: "Việc này tôi cũng không rõ cho lắm."

Diệp Oản Oản cảm thấy IQ của đứa nhỏ này hơi có vấn đề.

Cậu ta muốn tố cáo người khác, lại không phát hiện nói luôn cả mình, sinh hoạt cá nhân của Hàn Tiện Vũ đơn thuần như vậy, đương nhiên không biết người trong giới loạn ra sao, về phần vì sao Cung Húc lại rõ như thế, có thể tưởng tượng được nguyên do...

"Được rồi được rồi, cậu ngừng đi, đừng để ý người khác ra sao, tôi đi nói chuyện với Lạc Thần."

"Hả? Vì sao? Sao không nói cùng em..." Cung Húc ai oán.

Sớm biết như thế đã không gọi tiểu tử kia đến đây!

Thật phiền, vì sao luôn có người muốn tranh người đại diện với cậu ta vậy!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện