Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Chỉ cần giao Nhiếp Vô Ưu ra, tôi sẽ cho phép các người tiếp tục tồn tại ở đây." Nhiếp Vô Danh tiến lên trước, nhẹ giọng cười nói.
"Tôi... Nhiếp Vô Ưu tiểu thư... Tôi thật sự chưa từng gặp... Càng không cầm tù cô ấy..." Thân hình ông lão khẽ run.
"Đội trưởng, tôi cảm thấy lão già này cũng không có cái gan ra tay với Nhiếp Vô Ưu, tuy là phản đồ Nhiếp tộc, nhưng ông ta tránh Nhiếp tộc còn không kịp, sao lại dám trêu chọc Vô Ưu chứ?" Thần Hư Đạo Nhân lên tiếng.
"Ừ, có lí." Nhiếp Vô Danh gật đầu, "Vậy thì đám phản đồ này không còn tác dụng gì nữa, gϊếŧ."
"Không... Không được!" Ông ta hoảng sợ lui về sau.
"Xẹt!" Dao găm phát ra ánh sáng lạnh lẽo cắt đứt yết hầu của ông ta.
Thấy tộc trưởng bị gϊếŧ, những người trong đại sảnh đều kinh hoảng hét to.
"Các người không cần sợ." Nhiếp Vô Danh nhàn nhạt nói, "Phản đồ Nhiếp tộc chỉ có một mình ông ta, các người chỉ cần đổi một gia chủ là có thể tiếp tục sinh tồn."
"Cảm... Cảm ơn..." Những người có uy vọng trong tộc cảm ơn luôn miệng.
"Ừ, nếu không phiền thì làm vài mâm sủi cảo cho chúng tôi ăn đi." Nhiếp Vô Danh suy nghĩ, sau đó đáp.
"Hả... Sủi cảo?"
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
"Là đội trưởng muốn ăn sủi cảo, còn không mau đi!" Ngoại Quốc Dời Gạch quát.
"Dạ dạ dạ." Bọn họ gật đầu liên hồi.
"Trừ sủi cảo, còn cần rượu ngon và mĩ thực nữa." Nhất Chi Hoa bổ xung.
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề..."
Bọn họ lau mồ hôi lạnh trên trán, nhanh chóng lui ra.
Không bao lâu sau, thi thể của ông lão tóc hoa râm và mấy cường giả thế gia cũng bị kéo xuống, đại sảnh được lau chùi một lượt.
"Bọn họ gϊếŧ gia chủ, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà bỏ qua ư?" Một người cắn răng hỏi.
"Ha, ông có biết Nhiếp Vô Danh là không? Chưa kể đến Nhiếp Vô Danh, ông có biết bốn người bên cạnh cậu ta là ai không?! Nếu