Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Hừ!" Tư Minh Vinh quát: "Hứa Thường Khôn, đến lúc này ông còn dám nói chuyện giúp Hứa Dịch, chuyện này toàn bộ Hứa gia đều không thoát khỏi liên can!"
Hứa Thường Khôn đỏ mặt phản bác: "Hứa Dịch là con tôi, sao tôi lại không hiểu nó!"
"Ông hiểu sao?" Tư Minh Vinh ném tập hồ sơ xuống chân Hứa Thường Khôn.
Hứa Thường Khôn vội khom lưng nhặt hồ sơ lên, cẩn thận xem qua.
Mỗi khi lật sang một trang, sắc mặt Hứa Thường Khôn liền ảm đạm hơn một phần. Thẳng tới khi xem xong tài liệu đó, khuôn mặt ông đã xám như tro tàn, lảo đảo lui lại mấy bước, khó tin nhìn Hứa Dịch.
"Hứa Dịch... Con... con..." Lòng kiên định của Hứa Thường Khôn cuối cùng cũng giao động.
Bất luận Hứa Dịch có oan uổng hay không, nhưng tập tài liệu này không phải giả, cho dù Tư Dạ Hàn có ra mặt giúp Hứa Dịch, cũng không thay đổi được gì.
"Ba, con bị oan. Con không có... Con thật sự không có!"
Nhìn thần sắc nghi ngờ và ảm đạm của cha mình, Hứa Dịch hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng. Cha của anh ta cũng đã...
Hứa Thường Khôn lắc đầu, cười khổ tự giễu, cung kính nhìn lão phu nhân: "Là Hứa Thường Khôn tôi không dạy con không nghiêm, xin lỗi lão phu nhân, xin lỗi gia chủ, càng xin lỗi Tư gia. Cho dù lão phu nhân xử trí Hứa Dịch thế nào, Hứa gia cũng tuyệt đối không oán hận!"
Hứa Thường Khôn nói xong, phảng phất trong nháy mắt già đi hơn mười tuổi, lẳng lặng lui về sau, không lên tiếng nữa.
"Hứa Dịch, cậu chịu nhận tội chưa?" Tư Minh Vinh chỉ tay vào mặt Hứa Dịch, tức giận quát lên.
"Tôi... Tôi không làm, tôi căn bản không hề làm thế!" Hứa Dịch quả quyết lắc đầu phủ nhận.
Lão phu nhân không rõ mình đang thất vọng hay tức giận nữa, đến giờ Hứa Dịch vẫn không chịu thừa nhận việc mình làm.
Thật là phòng ngàn phòng vạn... Cướp nhà khó phòng!
"Hứa Dịch, tôi tự nhủ mình chưa từng bạc đãi Hứa gia. Cậu đi theo Tiểu Cửu nhiều năm như vậy, tôi cũng coi cậu là người mình tín nhiệm nhất, giao phó cho cậu trọng trách trông nom Tiểu Cửu.