Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Vốn dĩ còn phiền lòng vì chân của con trai, nghe đến đó, sắc mặt của Tư Minh Lễ chợt biến đổi, ông ta đứng bật dậy: "Ông nói cái gì? Tư Dạ Hàn bệnh nặng không còn sống quá nửa năm?"
Tư Dật Kiệt đang rên la trên giường, nghe tới đó cũng ngậm miệng lại, xoay cổ qua hướng Tư Minh Lễ và người kia: "Cái gì cái gì? Tư Dạ Hàn bị bệnh sắp chết? Là thật hay giả? Đừng nói ông lấy phải tin tức giả đấy!"
Tư Minh Lễ nhìn chằm chằm tâm phúc, sắc mặt nghiêm túc dị thường, cũng trầm giọng hỏi: "Đang êm đang đẹp, sao Tư Dạ Hàn lại bệnh nặng sắp chết? Ông xác định tin ông lấy được là thật chứ?"
Giọng điệu của tâm phúc cực kì chắc chắn: "Lão gia, tin tức quan trọng như vậy, sao tôi dám tùy tiện báo lên chứ! Tin tức này là do tôi bỏ số tiền lớn ra moi được từ chỗ của đồ đệ của Tôn Bách Thảo, chính xác trăm phần trăm!
Vốn dĩ căn bản mấy năm nay Tôn Bách Thảo đến nhà cũ không phải vì điều chỉnh giấc ngủ thường ngày cho Tư Dạ Hàn, mà là đang điều trị bệnh nặng của hắn ta! Lần này Tư Dạ Hàn cũng không phải vì mệt nên ngất xỉu, mà là do bệnh tình chuyển xấu.
Hôm nay, say khi các trưởng lão rời đi, Tôn Bách Thảo đã chẩn bệnh cho Tư Dạ Hàn, kết luận Tư Dạ Hàn tuyệt đối không sống quá nửa năm!"
Nghe tâm phúc cặn kẽ nói ra nguyên do mình biết như thế, Tư Minh Lễ đã tin tưởng, ông ta đứng dậy chắp tay đi mấy vòng. Như nghĩ tới điều gì, Tư Minh Lễ đột nhiên đứng lại, hỏi: "Chẳng lẽ không có cách cứu chữa sao?"
Tâm phúc suy nghĩ một chút, trả lời lại: "Đồ đệ kia của Tôn Bách Thảo cực kì nhát gan, không dám tiết lộ quá nhiều, cho nên không nói tình trạng tường tận. Nhưng nếu Tôn Bách Thảo đã phán định như vậy, dĩ nhiên không có thuốc trị rồi! Ngay cả Tôn Bách Thảo cũng không chữa được bệnh, thì ai có thể nữa?"
"Ông nói không sai!"