Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Oản Oản bị anh nhìn tới chột dạ: "Anh nhìn em làm gì?"
Đương nhiên, chờ Tư Dạ Hàn nói ra hai chữ "Em đẹp" là không có khả năng.
Con ngươi Tư Dạ Hàn chợt híp lại: "Em không sợ anh?"
Nghe anh nói vậy, Diệp Oản Oản mới sực phát hiện vừa rồi mình mới phách lối với ai. Trái tim cô nhảy mạnh một nhịp, cố gắng trấn định lắp bắp trả lời: "Có... có cái gì phải sợ? Anh chỉ là một con cọp giấy! Có để ăn em sao?"
Tư Dạ Hàn cười thấp giọng: "Muốn thử không?"
Diệp Oản Oản đen mặt: "Không được lái sang chuyện khác, ngủ!"
Xung quanh là mùi cỏ cây tươi mát, tia sáng xuyên qua kẽ lá dìu dịu chiếu xuống mặt đất, phác họa rõ nét khuôn mặt tinh xảo của cô gái, cơ hồ có thể thấy rõ làn da mềm mại đáng yêu của cô...
Tất cả gông xích và sương mù đặt nặng trên vai anh dường như liền tan biến trong nháy mắt.
Tư Dạ Hàn nhìn cô gái bên cạnh thật lâu, cuối cùng vẫn không hỏi vấn đề kia.
Vì sao...
Không muốn anh chết...
Dưới sự thúc giục của Diệp Oản Oản, Tư Dạ Hàn từ từ nhắm mắt lại.
Ước chừng khoảng tầm vài phút, bàn tay đang đỡ trán của anh từ từ buông lỏng.
Diệp Oản Oản vội đặt tay anh vào trong chăn, sau đó ngồi trên ghế đọc kịch bản, thỉnh thoảng lại nhìn anh.
Mặc Huyền từ nãy đến giờ đã thấy hết mọi việc, bày ra vẻ mặt mình đã xem đủ rồi, ai oán mở miệng: "Thuần... Thuần Thú sư cấp Tông Sư... Cậu thấy chưa, chính là cô ấy đó! Khí tràng của Diệp tiểu thư thật lợi hại, chỉ thiếu một cái roi trong tay thôi!"
"Khụ..." Hứa Dịch ho nhẹ một tiếng, không trả lời.
Mặc Huyền thở dài: "Tôi nói này người anh em, cậu kêu tôi về làm gì? Tôi phát hiện tôi ở chỗ này thật là vô dụng!"
Hứa Dịch liếc "tên hỗn đản" được nghỉ phép còn ở đó oán giận một cái: "Ai nói cậu vô dụng? Gọi cậu về chia sẻ cẩu lương không được sao?"
Một mình anh ta ăn không nổi!
Mặc Huyền nhún vai: "Được rồi được rồi, cậu thắng!"
Thuần Thú sư cấp Tông Sư - Diệp Oản Oản nghiêm khắc canh chừng Tư Dạ