Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Tiểu thư, mứt hoa quả của ngài đã được gói xong, ngài có cần mua thêm gì khác không?" Nhân viên cửa hàng hỏi.
Diệp Oản Oản lấy lại tinh thần, lại chọn thêm một cái bánh kem dâu tây và một mousse xoài.
"Cảm ơn quý khách đã ủng hộ, hoan nghênh lần sau lại đến!" Nhân viên cửa hàng cúi đầu tiễn khách.
Diệp Oản Oản rời khỏi cửa tiệm, đi được một đoạn lại cảm giác có người đang theo đuôi mình.
Diệp Oản Oản xoay người, phát hiện chính là thanh nên đeo khẩu trang đứng sau cô khi nãy.
Cô vừa nhìn sau lưng, anh ta liền vờ như cầm túi đứng ven đường đợi xe.
Diệp Oản Oản lại tiếp tục đi, anh ta lúng túng bước theo, nhưng không kịp.
Dù không nhìn nhưng cô vẫn cảm thấy có một tầm mắt nóng rực đang nhìn cô chằm chằm từ sau.
Không có cách nào, cô chỉ đành xoay người về sau một lần nữa.
Kết quả liền thấy... Thanh niên tuy không theo kịp nhưng vẫn nhìn cô, cho dù có đôi kính râm lớn che khuất đôi mắt, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt ai oán xuyên qua kính râm dừng trên người cô... Chính xác hơn chính là mứt hoa quả trên tay cô...
Đại khái đã nhận ra Diệp Oản Oản phát hiện, thanh niên lại quay đầu, vờ như không nhìn cô.
Diệp Oản Oản bật cười.
Mấy hộp mứt hoa quả mà thôi, cần đến mức này sao?
Nhưng nếu anh ta là một minh tinh nào đó thì cô có thể lí giải. Các minh tinh mỗi ngày đều phải ăn uống theo chế độ cụ thể, muốn được ăn thứ mình thích chính là một điều xa xỉ,
Diệp Oản Oản nghĩ nghĩ, cuối cùng lấy một hộp trong túi, bước tới gần anh ta.
Thấy cô gái mình theo đuôi tới gần mình, thanh niên lui về sau một bước, dường như muốn bỏ chạy.
Đại khái nghĩ cô là fan, nhận ra anh ta nên muốn chạy sao?
Diệp Oản Oản không đến gần anh ta quá, khoảng tầm năm bước chân thì dừng lại, đưa hộp mứt hoa quả tới trước mặt anh ta: "Anh thích nó sao? Xin lỗi, ba hộp cuối cùng đều bị tôi mua mất rồi, cho anh hộp này!"
Thanh niên ngơ ngác đứng tại đó.
"Cầm đi!"
Thẳng đến lúc Diệp Oản Oản thúc giục, anh ta mới cẩn