Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Vốn dĩ họ cho rằng cô là một con chim hoàng yến tham sống sợ chết, ai ngờ cô lại dũng cảm đưa họ thoát phải cửa tử...
Dưới ánh mắt kính sợ của tiểu đội Ám Nhất và sát ý trên người Lưu Ảnh, váy lụa của cô gái nhẹ nhàng lay động, tơ vàng trên cổ tay tản ra hơi lạnh, cô thong dong mở miệng: "Kẻ phiền phức đi rồi, hiện tại cuối cùng cũng tới món chính..."
Tiểu đội của Thập Nhất vẫn luôn cung kính theo sau cô như hộ pháp của quân vương.
Lưu Ảnh mắng một tiếng: "Yêu nữ! Muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ! Đừng nói nhảm!"
Nghê vậy, khóe miệng Diệp Oản Oản hơi run rẩy, vì cái lông gì cho dù cô đổi thân phận nào cũng không thoát khỏi hai từ "yêu nữ" này?
Trên mặt Diệp Oản Oản vẫn là vẻ lạnh băng, ngón tay cô hơi động.
Tiểu đội Ám Nhất hiểu ý, lập tức vây quanh nơi nhóm người Lưu Ảnh đang đứng.
Tiểu đội Ám Nhất là lực lượng tinh nhuệ nhất trong tay Tư Dạ Hàn, Lưu Ảnh và Tống Tĩnh đang bị trọng thương, những người còn lại đương nhiên không phải đối thủ của họ.
Nhóm người Lưu Ảnh chỉ có thể trơ mắt nhìn vừa mới ra khỏi hang cọp lại vào ổ sói.
Nơi này không nên ở lâu, Diệp Oản Oản không trì hoãn nữa, ra lệnh cho tiểu đội Ám Nhất hành động, "bắt cóc" nhóm người Lưu Ảnh tới nơi an toàn.
Sau khi xác định không còn nguy hiểm, Diệp Oản Oản mới xuống xe, đi đến chiếc xe Tư Dạ Hàn đang ngồi.
Thập Nhất cung kính mở ghế sau ra, vừa mở cửa, người đàn ông có sắc mặt tái nhợt, nằm yên trên xe liền ập vào tầm mắt.
Lại lần nữa thấy Tư Dạ Hàn, trong lòng Diệp Oản Oản không khỏi có cảm giác khó tả.
Tuy rằng quá trình nguy hiểm, nhưng cô đã thành công thay đổi quỷ đạo của kiếp trước rồi.
Vụ việc này đã đi lệch quỹ đạo, Tư Dạ Hàn không bị thương, sau này cơ thể sẽ không chuyển biến xấu như kiếp trước, có lẽ sẽ còn cơ hội hồi phục...
Trước khi Tư Dạ Hàn đi nước B một tuần, cô đã bắt đầu kế hoạch.
Cô biết lấy khả năng của mình sẽ không có cách