Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Cùng lúc đó, dưới lầu.
"Đội trưởng Nguyên Sinh, thật đáng tiếc, đáng lí ra vị trí tổng đội trưởng lần này phải thuộc về anh mới đúng, kết quả không biết ả đàn bà Diệp Oản Oản kia phát điên cái gì, cứ phải gây khó dễ cho anh!" Một ám vệ đứng bên cạnh Nguyên Sinh nói.
"Chắc chắn đội trưởng Nguyên Sinh nhường Diệp Oản Oản, bằng không..."
"Hừ, nếu lão gia chủ còn ở đây, ám vệ chúng ta sao có thể bị ép tới mức này, tái tranh cử lại bị một con đàn bà xem như trò đùa mà phá đám? Cuối cùng lại để vị trí tổng đội trưởng lọt vào tay một kẻ phế vật nói năng không lưu loát!"
"Câm miệng!" Nguyên Sinh đảo mắt sang mấy người bên cạnh, sắc mặt âm trầm.
Mỗi lần nghe đến tên của Diệp Oản Oản và Phong Huyền Diệc, Nguyên Sinh lại ôm một bụng tức tối.
"Đúng đúng đúng, không nhắc đến ả đàn bà kia nữa, quá mất hứng! Hôm nay phân đội Ám Tứ của chúng ta tề tụ, nhất định phải không say không về!"
Trong khi nói chuyện, phân đội Ám Tứ đã đến cửa quán bar.
Nguyên Sinh vừa trở thành phân đội trưởng Ám Tứ, vì thế họ quyết định ăn mừng một phen.
Cùng lúc này, nhóm người Diệp Oản Oản rời khỏi buổi tụ họp, chậm rãi bước ra ra ngoài.
"Ám vệ?"
Thấy một nhóm ám vệ Tư gia đứng trước cửa quán bar, Diệp Oản Oản sửng sốt, khi thấy rõ họ là phân đội Ám Tứ, cô nhớ đến việc Nguyên Sinh vừa tiếp nhận Ám Tứ, chắc hẳn bọn họ đang đi ăn mừng.
Diệp Oản Oản xuất hiện dưới thân phận nam, lại đứng giữa một nhóm người, cho nên phân đội Ám Tứ không phát hiện cô.
Trợ lý đứa Lạc Thần trở về, Hàn Tiện Vũ nhìn về phía Diệp Oản Oản, hỏi: "Diệp Bạch, cậu đến chỗ bạn gái sao?"
Diệp Oản Oản: "Ừm."
Hàn Tiện Vũ gật đầu: "Được, vậy tôi đi trước."
Diệp Oản Oản: "Ừ, anh nhớ đi chậm thôi."
"Được." Hàn Tiện Vũ đã bước một bước, cuối cùng vẫn không yên tâm cho nên xoay người dặn dò: "Tôi thấy trạng thái của cậu đêm nay không được ổn cho lắm, nếu
về nhà mà thấy có chỗ nào không thoải mái thì nhớ uống thuốc đấy."
"OK, cảm ơn anh!" Diệp Oản Oản cảm kích đáp.
Hàn Tiện Vũ: "Ngủ ngon."
Diệp Oản Oản: "Ngủ ngon."
Sau khi tạm biệt, Hàn Tiện Vũ bước lên chiếc xe đã chờ sẵn bên đường.
"Anh Vũ, đến chung cư ạ?" Tài xế nhìn người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau.
Hàn Tiện Vũ suy nghĩ một lát, sau đó đáp: "Không, đến biệt thự đi."
Trước kia anh ấy ở tại chung cư chỉ là vì trốn paparazzi, sau đó là vì Diệp Bạch ở kế bên, ngẫu nhiên có thể sang đó nói chuyện với Diệp Bạch.
Gần đây Diệp Bạch rất ít khi đến chung cư, vì thế anh ấy cảm thấy mình ở lại đó cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
"Vâng." Tài xế đáp.
Cửa quán bar, Diệp Oản Oản không để ý tới việc phân đội Ám Tứ xuất hiện cho lắm.
Trong lúc đang bắt xe để trở về Cẩm Viên, ánh mắt cô đảo sang xung quanh, bước chân chợt dừng lại.
Cách quán bar khoảng tầm một trăm mét, một đạo sĩ có diện mạo tà mị đang chậm rãi tiến đến hướng quán bar.
Đạo sĩ tà mị ấy tay trái phất trần, tay phải cầm cờ trắng bằng vải bố, bên hông đeo hồ lô, trông có vài phần xuất trần, tiên khí.
Nếu không phải Diệp Oản Oản biết người kia không đáng tín cậy, sợ rằng đã bị bộ dạng này của anh ta lừa.
"Đạo sĩ của cái tổ bán hàng đa cấp kia?" Diệp Oản Oản giật mình, không ngờ mình lại gặp lại một thành viên trong tổ đa cấp kia.
Nhìn đạo sĩ kia, Diệp Oản Oản hơi nghi ngờ, chẳng lẽ người này lại đến bán hàng đa cấp à?