Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 4)

Đường đường chính chính


trước sau

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Nhất Chi Hoa đang giả nữ đánh giá Diệp Oản Oản đang giả nam, hứng thủ lẩm bẩm: "Ai da, người đồng đạo..."

Diệp Oản Oản nhìn về phía Tiểu Trần: "Tiểu Trần, em đi trước đi, anh khuyên mấy người này cho!"

"Hả, nhưng họ vô sỉ lắm!" Khuôn mặt Tiểu Trần càng đỏ hơn.

"Chuyện nhỏ mà thôi."

"Ê! Tiểu Trần!" Lúc này, đúng lúc có người thúc giục Tiểu Trần.

"Vậy... vậy được rồi! Phiền anh nhé anh Diệp, mấy người này chỉ muốn gây sự mà thôi, nếu anh khuyên không được thì bảo em, em tìm bảo vệ đuổi họ đi là được!" Dưới sự thúc giục, Tiểu Trần đành phải cảm ơn rồi rời đi trước.

"OK."

Tiểu Trần đi rồi, ba người họ vẫn bất động như núi mà tiếp tục bá chiếm "phong thủy bảo địa", hoàn toàn không có ý muốn rời đi.

"Chà, bảo vệ? Sợ quá đi nha! Đến cảnh sát bà đây còn không sợ chứ nói gì đến bảo vệ!"


Diệp Oản Oản cười cười: "Muốn kiếm tiền sao? Đúng lúc tôi đang có việc, có thể mướn mấy người!"

Người đàn ông quyến rũ ngậm một cọng rơm, vẻ mặt cao ngạo, khinh thường cười nhạt một tiếng: "Ồ, tôi vừa nghe gì đó, muốn thuê chúng ta? Khẩu khí thật lớn!"

Thần Hư đạo nhân cũng ý vị thâm trường mở miệng: "Diệp... Tiểu huynh đệ nên nói năng cẩn thận, giá để thuê một người trong chúng tôi không phải giá cậu có thể trả."

Diệp Oản Oản gật gật đầu: "Ồ, vậy xin hỏi, thuê mấy người tốn bao nhiêu tiền?"

Người đàn ông quyến rũ "chậc" một tiếng: "Tôi chưa từng nhận việc nào dưới trăm triệu."

Thần Hư đạo nhân cười lạnh một tiếng: "Tên gay chết tiệt, cậu tự hào cái gì? Trăm triệu thì ghê gớm lắm sao? Kỷ lục của bần đạo tới tận một tỷ kìa!"

Nói xong phủi bụi bặm trên tay, nhìn sang Diệp Oản Oản: "Ba người chúng tôi, dù tính nằm trên mặt đất cũng sẽ không thấp hơn năm mươi triệu."


Khóe môi Diệp Oản Oản hơi co giật: "Có thể trả giá không, rẻ hơn một chút?"

Người đàn ông quyến rũ khinh thường: "Bà đây không chấp nhận trả giá."

Thần Hư đạo nhân cười cười: "Nếu mĩ nhân mở lời, bần đạo có thể ưu đãi, giảm mười
phần trăm."

Diệp Oản Oản gật đầu: "Ồ, một trăm tệ mỗi người, có làm hay không?"

Người đàn ông quyến rũ: "..."

Thần Hư đạo nhân: "..."

"Một trăm tệ? Cô đang vũ nhục bọn tôi?" Người đàn ông quyến rũ hét lên.

Sắc mặt Thần Hư đạo nhân vô cùng khó coi: "Diệp tiểu huynh đệ à, tôi cảm thấy, cậu có chút hiểu lầm với hai từ 'trả giá'."

"Không được sao? Vậy thì..." Diệp Oản Oản xoay người rời đi.

Ngay lúc cô vừa xoay người, đạo sĩ đã vọt thẳng tới trước mặt cô: "Khoan đã! Người anh em, tôi làm, tôi làm! Chỉ cần không vi phạm đạo đức, không đánh nhau, công việc hợp pháp là được!"


Diệp Oản Oản cười khẽ: "Diễn viên quần chúng, diễn vài phút, rất đơn giản, hơn nữa đây chỉ là diễn, không tính là đánh nhau, phù hợp với yêu cầu mà anh nói, cũng vô cùng hợp pháp."

Đôi mắt đạo sĩ sáng lên, gấp không chờ nổi mà mở miệng: "Thành giao! Khi nào bắt đầu làm việc? Khi nào đưa tiền? Có bao cơm không?"

"Móa! Tên tiện nhân này! Dám chơi xấu đồng đội!" Người đàn ông quyến rũ kêu lớn, "Bà chủ, đừng nghe gã ta, thuê tôi lợi hơn gã ta, tôi chỉ cần 80 tệ!"

Lúc này, trong một góc, trên cán truyền đến một giọng nói yếu ớt: "Bà chủ, cần người giả chết không? 50 tệ có thể nằm một ngày.

Diệp Oản Oản: "..."

Lần trước tình cờ gặp đạo sĩ hành đám Nguyên Sinh, nhìn võ công thì tuyệt đối không phải người bình thường, hiện tại xem ra, quả thật không phải bình thường, không phải thần kinh bình thường...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện