Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Trong vườn hoa nhỏ.
Diệp Mộ Phàm vẫn chưa kịp đổi đồ, vẻ chột dạ trên mặt hoàn toàn không giấu được: "Ông... Ông chủ..."
Diệp Oản Oản liếc anh một cái: "Sao lại thế này?"
Diệp Mộ Phàm thông minh nhận sai ngay: "Xin lỗi Oản Oản! Anh sai rồi! Tuy lúc ấy anh lái xe hơi nhanh, nhưng chủ yếu do đối phương chạy ngược chiều! Xe bị đụng hư..."
"Có bị thương không?" Diệp Oản Oản nhíu mày.
"Bị trầy da..." Diệp Mộ Phàm yếu ớt đáp.
Diệp Oản Oản: "Anh không sao là được, xe hư thì hư thôi."
"Oản Oản..." Nghe em gái không trách mình, Diệp Mộ Phàm lập tức nước mắt lưng tròng.
Chủ yếu do lúc trước Diệp Oản Oản quá nghiêm khắc, hại anh mỗi lần thấy cô là lại sợ.
"Chuyện của Hà Tuấn Thành sao rồi?" Diệp Oản Oản hỏi.
Diệp Mộ Phàm cười đáp: "Yên tâm, thu phục rồi! Thằng oắt con đó còn bảo anh lấy chứng cứ ra ha ha, thật hài hước!"
Anh khẩn thiết nhìn cô: "Oản Oản, vẫn là em nói đúng, chỉ cần có quyền lên tiếng, muốn lấy lại công bằng lúc nào cũng được!"
Thật ra trước kia có một khoảng thời gian, mỗi ngày anh đều oán hận, cảm thấy ông trời bất công, hận đời các thứ, hận tâm huyết của anh đều bị người khác chiếm lấy, thế nên suýt chút nữa đã mất thăng bằng.
Cuối cùng, lời của Oản Oản khiến anh tỉnh táo, giúp anh đặt dụng tâm lên tác phẩm của mình.
Nhìn bộ dạng phấn chấn của Diệp Mộ Phàm, sắc mặt Diệp Oản Oản dịu đi không ít: "Giải quyết xong là được rồi, tối nay cùng về nhà ăn cơm đi!"
Diệp Mộ Phàm: "OK!"
Buổi tối, khi anh em Diệp Oản Oản về nhà, Lương Uyển Quân đã chuẩn bị xong một bàn đầy thức ăn.
"Thiệu Đình, uống ít thôi!"
Trên mặt Diệp Thiệu Đình ngập tràn ý cười: "Không sao, hôm nay vui mà!"
Mắt thấy Oản Oản ngày càng hiểu chuyện, cả Mộ Phàm cũng bắt đầu vững vàng, sự nghiệp có khởi sắc, trong lòng ông vui không nói nên lời.
Loại vui mừng này, bất luận thành tựu gì trong quá khứ đều không sánh bằng.
"Ba xin lỗi hai đứa, để
hai đứa chịu nhiều cực khổ rồi." Diệp Thiệu Đình rất rõ con đường phía trước của hai đứa nhỏ sẽ còn nhiều gian nan.
Diệp Oản Oản ngọt ngào nói: "Ba, ba nói bậy bạ gì vậy, ba là người ba tốt nhất thế gian này!"
Nếu không phải vì cô, sao ba có thể rơi xuống bước đường ngày hôm nay.
Trong cái vòng sống vì lợi ích này, cốt nhục tình thân là thứ yếu ớt không đáng giá, có mấy người có thể làm được như Diệp Thiệu Đình, vì con cái mà từ bỏ tất cả.
Diệp Thiệu Đình từ ái nhìn con gái, sau đó lại nghiêm mặt nhìn con trai: "Tiểu tử thối, cái tật nóng nảy này khi nào mới chịu sửa! Đã kêu con lái xe chậm không biết bao nhiêu lần rồi! Con chả bỏ lọt tai! Con nhìn con đi! Xe quý như vậy, nói hư là hư! Sửa phải tốn biết bao nhiêu tiền chứ?"
Diệp Mộ Phàm đau khổ bịt tai, lại nữa rồi.
Diệp Oản Oản vội nói: "Ba, tại đối phương say rượu chạy ngược chiều, không phải lỗi của anh, huống chi xe hỏng thì hỏng thôi, mua lại chiếc khác là được, chiếc kia là loại cũ rồi, thân phận hiện giờ của anh cũng nên đổi chiếc xe khác!"
Diệp Thiệu Đình gật gật đầu: "Ừ, Oản Oản nói cũng có lý."
Diệp Mộ Phàm: "..."
Anh đau lòng không thôi: "Ba, ba bất công quá đi, con nói trăm lần ba đều không nghe, Oản Oản vừa nói ba liền tán đồng."