Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Ba cuộc gọi từ nhà cũ, còn lại là do ba mẹ gọi.
Sắc mặt Diệp Mộ Phàm kịch biến, vội đứng bật dậy.
Nhà cũ và ba mẹ cùng gọi nhiều cuộc...
Trong nháy mắt, Diệp Mộ Phàm đã ý thức được chuyện xảy ra.
Việc trộm giá đấu thầu... bị phát hiện rồi...
Tại sao lại như vậy, rõ ràng anh đã cố tình tránh camera...
Sợ rằng lâu rồi chưa về nhà cũ, vị trí đặt camera đã có thay đổi...
Diệp Mộ Phàm cứng đờ lưng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Anh gắt gao nhìn chằm chằm di động, không biết qua bao lâu, anh nhấn một dãy số, gọi cho Trầm Mộng Kỳ.
Trầm Mộng Kỳ đang thay quần áo, nhìn thấy Diệp Mộ Phàm gọi đến, sắc mặt cô ta lộ vẻ không kiên nhẫn.
Ngẫm lại anh vẫn còn tác dụng, cô ta mới nhẫn nại bắt máy: "Alo, anh Mộ Phàm?"
"Mộng Kỳ..." Giọng của Diệp Mộ Phàm có chút khàn khàn.
"Anh Mộ Phàm, anh sao vậy? Vừa mới đi đã nhớ em nữa rồi sao?"
Nghe thấy giọng nói điềm đạm đáng yêu của cô gái, áp lực trong lòng Diệp Mộ Phàm mới giảm bớt đi phần nào: "Mộng Kỳ, vừa rồi bên nhà cũ gọi cho anh, hình như vụ giá thầu đã bị phát hiện rồi..."
Trầm Mộng Kỳ vì lợi nhuận mà đưa ra giá chênh lệch thấp như vậy, đương nhiên đã sớm đoán được Diệp Mộ Phàm sẽ bị hoài nghi, cô ta giả bộ kinh ngạc không thôi, giọng điệu vờ như khó hiểu: "Cái gì? Tại sao lại thế? Phải làm sao bây giờ... Anh Mộ Phàm, anh sẽ không có việc gì chứ?"
"Đừng lo lắng, bọn họ không thể làm gì anh đâu, anh chỉ nhắc nhở em một chút thôi, lỡ như Diệp gia có tìm em hỏi cái gì, em chỉ cần nói không biết là được, đừng ngây ngốc nói em xin anh hỗ trợ, nếu không có thể sẽ gặp phiền phức đấy!" Diệp Mộ Phàm vội nói.
Vô nghĩa, cô ta đương nhiên sẽ phủi sạch trách nhiệm, Diệp Mộ Phàm cho rằng cô ta ngu ngốc giống anh ta sao?
Trầm Mộng Kỳ ngoan ngoãn đáp: "Được... Nhưng mà... anh Mộ Phàm, anh thật sự sẽ không có việc gì sao?"
"Không có
việc gì, em yên tâm dự tiệc đi, tất cả cứ để anh lo."
"Vậy... vậy được, lỡ như có chuyện gì, anh nhất định phải nói cho em đấy, em không thể để anh vì em mà chịu liên lụy!"
Trầm Mộng Kỳ lại tri kỉ nói một hồi, cuối cùng mới cúp máy.
Tiện tay ném di động xuống giường, tâm tình cô ta rất tốt, vừa ngâm nga một câu hát vừa thay một bộ nội y gợi cảm, mặc lên một bộ váy sang trọng được định chế riêng rồi bước ra khỏi nhà.
Nhà cũ Diệp gia.
Cách đó không xa, một chiếc xe việt dã Land Rover màu đen im lặng dừng bên vệ đường.
Thân hình nhỏ nhắn của Diệp Oản Oản dựa trên ghế lái, lẳng lặng chờ đợi.
Tiếng chuông di dộng vang lên, là Cao Phi gọi đến.
Diệp Oản Oản: "Alo, sao rồi?"
Cao Phi: "Trầm Mộng Kỳ đã ra khỏi cửa."
Diệp Oản Oản gật đầu: "OK, lát nữa gọi lại."
Cao Phi: "Không thành vấn đề."
Diệp Oản Oản vừa cúp máy thì thấy Diệp Mộ Phàm đang vội chạy vào cửa Diệp gia.
Diệp Oản Oản thấy thế thì xuống xe, bước theo sau.
Trong thư phòng nhà cũ.
Diệp Thiệu An đỡ Diệp Hồng Duy và Đàm Nghệ Lan rời đi, trong phòng chỉ còn lại Diệp Thiệu Đình, Lương Uyển Quân, Lương Mỹ Huyên và Diệp Y Y.
Diệp Y Y tỏ vẻ khó xử: "Bác cả, cháu xin lỗi, cháu không giúp được Mộ Phàm, lần này Mộ Phàm quả thật hơi quá đáng..."
Đáy mắt Lương Mỹ Huyên lộ rõ vẻ âm u: "Y Y, sợ rằng người ta không để ý lòng tốt của con đâu. Lúc trước ông ta vì cái gọi là vợ con mà nhẫn tâm không cần con đó!"