Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Cảm ơn đã quan tâm, hoan nghênh lần sau lại đến!" Đạo sĩ tà mị vẫy tay với phân đội Ám Tứ.
Chờ bọn họ đi cả rồi, anh ta ngâm nga một bài hát trong miệng, dường như tâm trạng rất tốt.
"Ha ha, một vạn... Đủ để đội trưởng ăn không ít sủi cảo rồi..." Đạo sĩ tà mị lẩm nhẩm.
Kiếm được một vạn, vậy là tháng này anh ta không cần phải suy nghĩ về công trạng nữa rồi, nhất định anh ta là người kiếm được nhiều tiền nhất, không phải đi Châu Phi.
Diệp Oản Oản nhìn thêm chốc lát rồi chuẩn bị đi về.
Nhưng mà đạo sĩ tà mị bổng nhiên lại nhìn về phía cô, sau đó bước đến gần.
Đứng đối diện với Diệp Oản Oản, anh ta đánh giá cô một lượt, sau đó cười nói: "Em gái Diệp Hữu Danh, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Diệp Oản Oản hơi ngây người, mình đã hóa trang như thế rồi mà anh ta vẫn nhìn ra?!
"Diệp Hữu Danh cái gì? Anh nhận nhầm người rồi." Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng, phủ nhận.
"Em gái, thuật dịch dung này của cô còn kém lắm, nếu cô muốn, tôi có thể dạy cô." Đạo sĩ tà mị lắc đầu cảm thán, ánh mắt tỏ rõ vẻ ghét bỏ. Diệp Hữu Danh này tùy tiện mặc một bộ đồ nam, tùy tiện hóa trang thôi mà muốn giấu anh ta ư? Gạt quỷ còn tạm được!
"Thế này mà anh vẫn nhận ra à?" Diệp Oản Oản kinh ngạc.
Cô tỉ mỉ hóa trang thành nam, ngay cả ba mẹ cũng không nhận ra, thế nhưng người này chỉ liếc một cái đã nhìn thấu?!
"Giống, thật sự rất giống..." Đạo sĩ tà mị không trả lời cô mà lầm bầm lầu bầu cái gì đó trong miệng.
"Giống cái gì?" Diệp Oản Oản tò mò hỏi.
"Giống Nhiếp Vô Ưu..."
"Nhiếp Vô Ưu là ai?" Diệp Oản Oản nghi hoặc.
"Trước tiên đừng nhắc đến cái này, em gái Diệp Hữu Danh, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?" Đạo sĩ tà mị phát hiện nếu nhìn kĩ thì Diệp Oản Oản này khá giống Nhiếp Vô Ưu trong ảnh.
"Hai mươi, sao vậy?" Tuy không biết tên tuổi của đạo sĩ này, nhưng Diệp Oản Oản vẫn thành thật trả lời.
"Hai mươi?"
Đạo sĩ tà mị nghe vậy thì hơi suy tư. Hai mươi tuổi không khớp cho lắm, năm nay Nhiếp Vô Ưu ít nhất
cũng phải hai ba hai tư rồi...
"Em gái Diệp Hữu Danh, có phải cô mất trí nhớ không? Hoặc từng quen đàn ông bên ngoài? Hoặc là vừa mất trí nhớ vừa có quen đàn ông bên ngoài?" Đạo sĩ tà mị liên tiếp hỏi.
Diệp Oản Oản: "..." Đột nhiên rất muốn xé miệng anh ta.
"Hoặc là... Có một đứa con năm tuổi nhưng không biết?" Đạo sĩ tà mị nghiêm túc hỏi tiếp.
Trán Diệp Oản Oản nổi đầy gân xanh: "..." Có con trai nhưng không biết? Anh bị đần à?
Thấy Diệp Oản Oản không mở miệng, vẻ mặt đạo sĩ tà mị vô cùng nghiêm túc: "Em gái, cô có thể cho tôi xem ngực được không?"
Cuối cùng Diệp Oản Oản không thể nhịn được nữa, cô cười tủm tỉm nhìn chằm chằm anh ta: "Ha ha, vị đạo hữu này, tôi vừa tính cho anh một quẻ, đêm nay anh có họa đổ máu đấy!"
Nhìn bộ dạng "cười ngọt ngào" của Diệp Oản Oản, đạo sĩ tà mị nuốt nước bọt, đại khái đã nhận ra mấy câu hỏi của mình hơi vô lí, vì thế cười gượng đáp: "A... ha ha... Tôi tính ra nhà tôi hình như bị cháy rồi, tôi đi trước... đi trước đây..."
"Em gái! Có duyên gặp lại ha!" Đạo sĩ tà mị run run hai chân, vội bỏ chạy không còn bóng dáng.
Nhìn theo phương hướng anh ta rời đi, Diệp Oản Oản cạn ngôn nhéo nhéo mi tâm.
Thân thủ rất khủng bố, nhưng đầu óc lại có vấn đề, đồ thần kinh!
-------
[Tiểu trường kịch]
Tiểu ma đầu: Mẹ!
Diệp Oản Oản: Con là ai? Đừng gọi bậy! Cô chỉ mới hai mươi tuổi, làm sao có con lớn như vậy!
Tiểu ma đầu: Ba!
Tư Dạ Hàn: Oản Oản, anh cũng không có con, tin anh.
Tiểu ma đầu: ...Cho nên ba mẹ đều không biết họ sinh tôi sao?