Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Một người nổi tiếng như anh ta bị bị một nghệ sĩ hết thời như Lạc Thần đè đầu, sao anh ta có thể nuốt trôi cục tức đó chứ.
Nếu hôm nay Vạn San San đã tạo cơ hội, Lăng Thiếu Triết đương nhiên vui vẻ thuận theo.
Lấy vị thế hiện giờ của anh ta, cho dù người của đoàn làm phim biết cũng sẽ theo phe anh ta thôi, không có khả năng bênh vực một nghệ sĩ hết thời diễn vai nam phụ như Lạc Thần.
"Rõ ràng là các người gây chuyện trước, ức hiếp người quá đáng!" Tiểu Tình tức giận đến mức nghẹn họng.
Lạc Thần trầm mặc đứng yên, cho dù cậu ấy mới hot lên một phen thì sao chứ, đứng trước ngôi sao hạng A như Lăng Thiếu Triết, cậu ấy được tính là gì chứ?
Lấy thân phận và địa vị hiện giờ của cậu ấy, vốn có cao quý gì đâu...
Chỉ là một lời xin lỗi mà thôi...
Giới giải trí phân chia cấp bậc rất rõ ràng, loại ỷ mạnh hiếp yếu này là chuyện quá đỗi bình thường, cậu ấy nên sớm hiểu.
Huống chi có khả năng lát nữa anh Diệp sẽ tới đây, cậu ấy không thể chọc thêm phiền phức cho anh Diệp.
Lạc Thần hít sâu một hơi: "Được... Tôi xin lỗi."
"Ha..." Lăng Thiếu Triết cười nhạt một tiếng: "Chỉ xin lỗi thôi thì không được, giày của tôi cũng bị bẩn. Nhưng không sao, giày da bị bẩn không được xem như bị hỏng, lau sạch cho tôi là được!"
Lăng Thiếu Triết ra vẻ hào phóng.
"Anh nói cái gì?" Tiểu Tình tức giận đến mức thốt lớn.
Sắc mặt Lạc Thần cũng thay đổi.
Trong lúc ai nấy đều xem kịch hay, đột nhiên mọi người đồng loạt nhìn ra sau lưng Lạc Thần, kể cả Tiểu Tình.
"A... Cung..."
Cung Húc!!!
Sao Cung Húc lại đến đoàn làm phim Kinh Long 2?
Lạc Thần chỉ cảm thấy một bên vai hơi nặng, kế đó liền nghe một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
"Yo, tôi còn không biết ai chơi bài lớn chứ? Hóa ra là Lăng Thiếu Triết à!" Cung Húc cười tủm tỉm nhìn Lăng Thiếu Triết ngồi trên ghế da ở đối diện, một chiếc răng nanh như ẩn như hiện lộ ra mấy phần bất chính.
"Cung Húc..." Lạc Thần ngạc nhiên nhìn Cung Húc và cánh tay đang thân mật khoát lên vai mình
của cậu ta.
Lăng Thiếu Triết vừa thấy Cung Húc thì lập tức đen mặt: "Sao, cậu có ý kiến?"
Nếu nói Lạc Thần và anh ta có thù oán cũ, vậy Cung Húc có thể xem là đối thủ một mất một còn.
Tài nguyên của hai người giống nhau, còn thuộc công ty đối địch, thường xuyên xảy ra va chạm.
"Ha ha, không có, đương nhiên không có, chẳng qua..."
Cung Húc cong môi nhìn sang Lạc Thần, đột nhiên giật lấy ly cà phê từ tay Lạc Thần.
Kế đó, cậu ta tủm tỉm bước đến trước mặt Lăng Thiếu Triết, nâng ly cà phê lên cao, không nói lời nào, chậm rãi đổ xuống quần Lăng Thiếu Triết, không sót một giọt.
"Cung Húc! Cậu làm cái gì vậy?!" Lăng Thiếu Triết đứng bật dậy, giận tím mặt quát lớn.
Lúc này toàn bộ thân dưới của Lăng Thiếu Triết đều bị ướt hết.
"Làm cái gì sao?" Cung Húc nhướng mày, đưa tay lên.
Trợ lý theo sau Cung Húc lập tức chạy tới, đưa bút và chi phiếu lên.
Cung Húc vung bút, viết 80 vạn lên chi phiếu rồi vỗ vào người Lăng Thiếu Triết: "Bây giờ bộ quần áo này là của tôi, tiểu gia đổ cà phê lên đồ của mình, liên quan gì tới cậu? Cậu ồn ào cái gì?"
Lăng Thiếu Triết tức giận muốn nổ phổi: "Cậu..."
"Ồ? Tôi làm sao? Không phải cậu nói bồi thường tiền là được à?" Cung Húc làm bộ vô tội.
"Phụt..." Tiểu Tình bật cười thành tiếng, sùng bái nhìn cậu ta.
Lạc Thần không ngờ Cung Húc vẫn luôn đối nghịch với mình lại thay mình giải vây, sắc mặt rõ ràng hơi phức tạp.