Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 4)

Tiểu gia không sợ gì cả


trước sau

Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Anh Diệp nên... bảo cậu ta xin lỗi mới đúng chứ?

Cung Húc đã chuẩn bị tâm lý bị ăn chửi, không ngờ Diệp Oản Oản lại có phản ứng này, không chỉ không mắng cậu ta mà còn trực tiếp từ chối yêu cầu của đối phương.

Vạn San San thẹn quá hóa giận: "Anh... anh nói cái gì? Anh biết nếu phát tán video này lên mạng sẽ có ảnh hưởng gì đến một nghệ sĩ không? Anh làm người đại diện như vậy à? Tôi cho anh thêm một cơ hội..."

"Xin cứ tự nhiên."

Sau khi phun ra bốn chữ đó, Diệp Oản Oản lười để ý đến phản ứng của nhóm người Vạn San San mà nhìn về phía Cung Húc và Lạc Thần: "Hai cậu theo tôi."

"Dạ..."

Lạc Thần và Cung Húc ngơ ngác nhìn nhau, sau đó vội theo sau cô, hai trợ lý cũng vội chạy theo.

"Đáng chết! Anh ta có ý gì? Anh ta cho rằng tôi không dám đăng thật sao? Vậy tôi phải đăng cho anh ta xem!"


Dưới cơn tức giận, Vạn San San trực tiếp đăng nhập vào tài khoản của mình rồi đăng video đó lên.

...

Trong phòng trang điểm.

Cung Húc khẩn trương đứng gục đầu, nghĩ thầm: Xong rồi xong rồi, chắc chắn anh Diệp ngại chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, cho nên muốn diss mình đơn độc!

Lạc Thần và hai trợ lý cũng vô cùng sốt ruột.

Diệp Oản Oản ngồi trước bàn trang điểm, ngẩng đầu nhìn Cung Húc đang thấp thỏm bất an.

Cung Húc bị nhìn càng thêm hoảng loạn, vẻ mặt y như đưa đám: "Anh Diệp, em..."

Còn chưa kịp dứt lời, Diệp Oản Oản đã mở miệng: "Vừa rồi, làm không tệ."

Cung Húc sửng người, dường như không kịp phản ứng những gì mình vừa nghe được.

"Anh Diệp... anh vừa mới... nói cái gì?" Cung Húc ngơ ngác hỏi.

Đông Tử đứng kế bên hưng phấn đáp: "Anh Húc, anh Diệp khen anh đấy! Khen anh làm không tệ!"


Đôi mắt Cung Húc lập tức ửng đỏ, cậu ta "Ngao" một tiếng, nhào thẳng vào lòng Diệp Oản Oản.

Diệp Oản Oản không kịp phòng bị, cứ vậy mà bị Cung Húc ôm chặt.

Người nào đó y như một con chó Pug to xác cọ cọ trên người cô.

Diệp Oản Oản cảm thấy
rất ba chấm, cô vươn tay túm cổ áo cậu ta kéo ra xa: "Đứng ngay ngắn."

"Ồ ồ ồ..." Cung Húc đứng nghiêm chỉnh lại, mặt vẫn đầy vẻ cảm động như cũ, cậu ta chớp chớp mắt: "Anh Diệp, sao cơ thể anh lại mềm mại vậy nhỉ?"

Diệp Oản Oản bị nghẹn: "..." Mềm cái đầu cậu!"

May là cô đẩy cậu ta nhanh, bằng không suýt chút nữa đã bị lộ rồi.

Thật sự không thể mất cảnh giác với tiểu tử này giây phút nào mà!

Diệp Oản Oản mở miệng: "Tuy hành động bảo vệ người nhà của cậu rất đáng khen ngợi, nhưng hữu dũng vô mưu, làm việc xúc động, tôi đã nhắc nhở cậu bao nhiêu lần..."


"Dạ dạ dạ, em biết! Anh Diệp, em rất vui vẻ! Đây là lần đầu tiên anh khen em làm tốt đó!" Cung Húc đã hoàn toàn đắm chìm trong lời khen của Diệp Oản Oản, rõ ràng hoàn toàn không nghe lọt câu nào nữa.

Diệp Oản Oản: "..."

Diệp Oản Oản cảm thấy cạn ngôn mà nhìn thanh niên trước mặt, nếu cậu ta có đuôi, thì bây giờ đã vẫy lia lịa rồi.

Thấy Diệp Oản Oản không trách Cung Húc, Lạc Thần và hai trợ lý đều thở phào nhẹ nhõm.

Lạc Thần lo lắng hỏi: "Anh Diệp, vậy... video Vạn San San quay lén phải làm sao bây giờ?"

Không đợi Diệp Oản Oản trả lời, Cung Húc đã khôi phục khí thế kiêu ngạo, cậu ta ngồi xuống ghế, vắt chéo chân rồi ung dung rung đùi, trả lời: "Cắt, không cần, dù sao tiểu gia đã đủ đen rồi, còn ngại đen hơn một chút sao? Chỉ cần anh Diệp không giận tiểu gia, thì tiểu gia không sợ gì cả!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện