Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Mộ Phàm còn đặc biệt thích chọn và mua quần áo cho cô, thậm chí còn thiết kế cho cô váy áo và lễ phục xinh đẹp.
Trong hai năm bắt đầu béo phì sau khi trải qua trận khủng bố, toàn bộ quần áo của cô đều cho Diệp Mộ Phàm chuẩn bị, cho dù mập vẫn trông rất đẹp, làm cô cho dù tăng cân cũng chưa từng tự ti.
"Anh..."
Nghe được giọng của thiếu nữ, sống lưng Diệp Mộ Phàm hơi cứng đờ, anh xoay người, nhìn cô gái ở phía đối diện.
Chỉ thấy cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc đầm màu lam nhạt đơn giản, duyên dáng yêu kiều như một đóa hoa mới nở khiến người nhìn phải sáng mắt lên.
Từ sau lễ mừng thọ, đây là lần đầu tiên họ gặp lại nhau.
Anh biết em gái mình rất xinh, cho dù thừa cân cũng không giấu được vẻ đẹp của cô, nhưng anh lại không biết em gái mình có thể xinh đẹp như vậy.
Ngày ấy nhìn thấy em gái là cảm giác kinh diễm, mà bây giờ em ấy lại trông có vẻ linh động và ngập tràn sức sống hơn.
Tựa như đóa hoa rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Vẫn là người từng ăn mặc kì quái, lẽo đẽo theo sau Cố Việt Trạch, nhưng lại khác nhau như hai người.
Vốn dĩ anh cũng không tin cô sẽ thay đổi, nhưng qua thời gian dài như vậy, anh lại không thể không tin cô thay đổi thật rồi.
Diệp Oản Oản nhất thời không biết nên nói cái gì, sau một lúc lâu mới lên tiếng: "Anh tìm em có việc gì?"
Diệp Mộ Phàm trầm mặc một hồi mới đáp: "Nghe ba mẹ nói, mày có bạn trai rồi?"
"Đúng vậy, lúc hủy hôn với Cố Việt Trạch trong tiệc mừng thọ của ông nội em đã nói rồi, em đã có người mình thích."
Đại khái nghe được gì đó từ ba mẹ Diệp, trên mặt Diệp Mộ Phàm mang theo vài phần tức giận: "Mày xem tật xấu của mày đến bao giờ mới chịu sửa đây? Làm việc tại tập đoàn Tư thị, còn mang họ Tư, nói vậy thì gia cảnh hẳn sẽ không đơn giản. Lúc ấy mày còn mang hình tượng người không ra người quỷ không ra quỷ, cậu
ta dựa vào cái gì mà coi trọng mày? Dựa vào cái gì mà không rời bỏ mày? Thằng đó nói cái gì mày tin cái đó à? Nói làm việc ở Tư thị là làm việc ở Tư thị thật à?"
Diệp Oản Oản bình tĩnh đáp: "Trong lòng em tự rõ."
Diệp Mộ Phàm cười lạnh một tiếng: "Mày có thể rõ cái gì? Lần trước bị lừa còn chưa đủ sao?"
Diệp Oản Oản bị chọc cho tức giận, lạnh mặt nhìn Diệp Mộ Phàm: "Dù sao cũng tốt hơn anh, tốt xấu gì em lạc đường còn biết quay đầu, còn anh đến giờ vẫn bị Trầm Mộng Kỳ đùa bỡn trong lòng bàn tay! Trầm Mộng Kỳ dựa vào cái gì mà coi trọng anh? Dựa vào cái gì mà không rời bỏ anh? Dựa vào cái gì mà cô ta nói cái gì anh liền tin cái đó?"
"Mày..." Diệp Mộ Phàm nghẹn họng, cả giận nói: "Mày đừng tùy tiện lấy cái gì cũng so sánh với Mộng Kỳ! Hôm nay tao không phải đến đây để cãi nhau với mày, có việc quan trọng cần nói với mày. Tao hỏi mày, mày đang làm việc ở Truyền thông Quang Diệu đúng không?"
"Sao, có vấn đề gì à?"
"Lập tức xin nghỉ việc." Diệp Mộ Phàm yêu cầu.
"Lý do?"
Diệp Mộ Phàm giận dữ: "Lý do? Còn có thể lý do gì? Chẳng lẽ mày không biết Truyền thông Quang Diệu hiện đang là đối thủ một mất một còn của Giải trí Tụ Tinh, chèn ép Tụ Tinh khắp nơi, đối nghịch với Tụ Tinh khắp nơi à? Thế nhưng mày lại làm việc ở Quang Diệu, rốt cuộc mày có ý gì?"
Ha, biết chứ, sao cô có thể không biết chứ?
Từ lúc ngồi lên vị trí tổng giám đốc bộ phận Kinh tế - Nghệ sĩ, chính cô là người thúc đẩy Quang Diệu chèn ép Tụ Tinh, đoạt tài nguyên của của Tụ Tinh mà.