Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Sau khi buổi tiệc kết thúc, cửa quán bar, mọi người lục đục ra về.
Hàn Tiện Vũ: "Diệp Bạch, cậu định về thế nào?"
"Bạn tôi đang ở gần đây, tiện đường chở tôi về." Diệp Oản Oản trả lời.
Lạc Thần, Cung Húc, Hàn Tiện Vũ, còn có Đường Tinh Hỏa và một vài người khác đang chờ xe.
Hàn Tiện Vũ nghiêng đầu nói chuyện với Diệp Oản Oản, Lạc Thần trò chuyện với trợ lý, Cung Húc vốn luôn thích đứng gần Diệp Oản Oản lại đứng tụt phía sau vài bước.
Ánh mắt Đường Tinh Hỏa dừng trên bốn người Diệp Bạch, Lạc Thần, Hàn Tiện Vũ và Cung Húc, lộ ra ánh mắt tò mò.
Anh ta cứ cảm thấy có gian tình gì đó, nhưng lại không tìm ra chứng cứ!
Cung Húc tiến đến trước mặt Hàn Tiện Vũ, gọi anh ấy sang một bên.
"Anh Tiện Vũ, em có vấn đề muốn hỏi anh." Cung Húc lẳng lặng nhìn chàng trai trước mặt.
"Vấn đề gì?" Hàn Tiện Vũ hỏi.
Cung Húc: "Anh Diệp có bạn gái, đúng không?"
Hàn Tiện Vũ gật đầu: "Ừ, tuy tôi vẫn chưa gặp nhưng nghe nói rất xinh."
Cung Húc nhíu mày: "Anh chắc anh ấy thích con gái chứ?"
Hàn Tiện Vũ không khỏi bật cười, lộ vẻ bất đắc dĩ: "Đương nhiên, cậu đang suy nghĩ lung tung gì vậy? Đừng nói vì trò chơi đêm nay đấy nhé? Tôi muốn thanh minh, tôi và anh Diệp của cậu rất trong sạch!"
Thấy thái độ thản nhiên của Hàn Tiện Vũ, Cung Húc trầm mặc.
Một lát sau, cậu ta tiến đến trước mặt Lạc Thần: "Lại đây! Có chuyện muốn hỏi cậu!"
"Chuyện gì?" Lạc Thần nhíu mày.
"Kêu cậu lại thì lại đi, dong dong dài dài!" Cung Húc kéo người như cường đạo.
Lạc Thần: "Rốt cuộc có chuyện gì?"
"Tôi hỏi cậu, anh Diệp có bạn gái đúng không?" Cung Húc vẫn hỏi câu đó.
"Ừ, sao vậy?" Lạc Thần khó hiểu.
"Cậu chắc chắn anh Diệp thích con gái chứ?" Cung Húc chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục truy hỏi.
Cậu ta không hiểu vì sao mình vẫn luôn hỏi vấn đề này, cũng không biết đáp án mình hi vọng nghe là gì...
Lạc Thần nhíu mày, lộ ra vẻ không vui: "Cậu nói hươu nói vượn gì đó? Đương nhiên anh Diệp thích con gái rồi!"
Cung Húc
bĩu môi, cuối cùng không nói gì, đại khái cũng cảm thấy mình đã nghĩ nhiều.
Nhất định do uống say, nên mình mới không bình thường như vậy!
Cậu ta thẳng, anh Diệp càng thẳng hơn...
Đúng, chính là vậy!
"Cung Húc." Lúc này Diệp Oản Oản bước đến gần Cung Húc.
Kết quả chàng trai vừa tiến đến trước mặt, trái tim đã bình ổn của Cung Húc lại lần nữa kinh hoàng, máu lại bắt đầu sôi trào.
Cung Húc dùng sức đè ngực.
Mẹ! Mày nhảy nhót khi thấy một thằng đàn ông là muốn gì đây?
"Sao vậy?" Diệp Oản Oản thấy thế thì hỏi.
"Không... không có việc gì! Anh Diệp, anh có việc gì sao?" Cung Húc ổn định tâm lý hỏi lại, ánh mắt lại hơi né tránh.
"Tóc cậu bị sao vậy?" Diệp Oản Oản hỏi.
Đầu tóc Cung Húc ướt dầm dề, vạt áo trước ngực cũng ướt một mảnh.
Đường Tinh Hỏa trốn trong một góc, lệ rơi đầy mặt, đây là chứng cứ phạm tội, chứng cứ phạm tội! Chứng cứ cậu ta xâm phạm tôi đó!
"Không sao, bị bẩn, nên giặt một chút." Cung Húc trả lời, vẻ mặt như thể muốn nói rồi lại thôi, rối rắm đến nổi mặt sắp biến thành bánh quai chèo rồi.
Mẹ nó! Còn nhảy!
Nhảy nhảy nhảy, nhảy cái em gái mày à!
Mình bị sao thế này?
Vì sao vừa thấy anh Diệp, vừa cùng anh Diệp nói chuyện liền cảm thấy khác thường, tim đập nhanh hơn, cơ thể căng cứng, hoang mang lo sợ...