Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Gọi Đông Tử đón cậu về, tắm rửa rồi ngủ nghỉ đi."
Nói xong, Diệp Oản Oản nắm tay Tư Dạ Hàn, trực tiếp bước về phía sảnh chính chung cư.
"Ơ, chờ... khoan đã..." Cung Húc đứng ngây ngốc trong gió đêm.
Ngủ... ngủ cái rắm ấy!
Đêm nay cậu ta ngủ kiểu gì đây!!!
Cho nên, đại ca, anh cứ vậy mà ném em ở đây hả?
Vào lúc này, cuối cùng cậu ta cũng tin anh Diệp thật sự thích đàn ông rồi...
Cái bộ dạng thấy sắc quên nghĩa này...
Đột nhiên cậu ta có cảm giác thê lương vì bị vứt bỏ quá...
"Đinh" thang máy đến, Diệp Oản Oản lôi kéo Tư Dạ Hàn cùng vào.
Hai người lẳng lặng đứng trong thang máy, không ai nói gì.
Ánh mắt Tư Dạ Hàn vẫn luôn dừng trên người cô.
Thang máy đến tầng Diệp Oản Oản ở rất nhanh, hai người bước khỏi thang máy.
Sau khi bước đến cửa phòng, Diệp Oản Oản mới buông tay, móc chìa khóa mở cửa ra.
Tư Dạ Hàn theo sau cô.
"Cạch" một tiếng, cửa phòng đóng lại.
"Đổi dép lê đi." Diệp Oản Oản khom lưng, lấy một đôi dép lê cho Tư Dạ Hàn.
Cô vừa đứng thẳng người, bên hông đột nhiên bị siết lại, hơi thở nóng bỏng đột nhiên ập đến, răng nanh xẹt qua bờ môi mềm mại, hùng hổ cạy khớp hàm cô, cướp đoạt càng nhiều mềm mại và ngọt ngào hơn...
"A..." Diệp Oản Oản đau đến nhíu mày, oán giận lùi ra sau một bước.
Nhưng sự trốn tránh lơ đãng này lại đưa đến một trận xâm lược càng kịch liệt hơn...
Thân thể bị đè trên mặt tường lạnh băng, trước ngực là lồng ngực phập phồng mang theo nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông, cả người cô cứ như bị vây giữa lửa và băng.
Ngón tay thon dài bắt đầu thăm dò từ vòng eo trở lên.
Vì để bảo đảm, thường ngày Diệp Oản Oản sẽ dùng một mảnh vải bó ngực lại, ngón tay người đàn ông thoáng hướng lên trên mà chịu ngăn trở.
Biểu cảm của Tư Dạ Hàn vì bất mãn mà càng thêm xao động, động tác vì thế càng thêm thô lỗ hơn.
Trên mặt Diệp Oản
Oản lộ ra vài phần bất đắc dĩ, cô thoáng nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của anh, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay anh, nhẹ giọng trấn an: "Còn tức giận không? Đêm nay vì anh, em đã liều mạng không cần cái mặt già này nữa, trực tiếp xuất quỹ trước mặt nghệ sĩ nhà mình rồi!"
Tư Dạ Hàn cúi đầu nhìn cô chăm chú, con ngươi đen nhánh cứ như lốc xoáy dưới biển sâu, vừa nguy hiểm, lại khiến người ta trầm mê không dứt.
Tư Dạ Hàn: "Không được nhìn tên đó."
Ặc, sao lại không được nhìn? Thế mỗi lần gặp mặt cô đều phải bỏ mắt lên trời hả?
Nhưng lần này Diệp Oản Oản đã có kinh nghiệm, cũng mặc kệ anh có nói lý hay không, cô chỉ lo gật đầu: "Không nhìn không nhìn! Trừ anh ra, người khác trong mắt em đều tựa mây bay! Có gì đẹp đâu mà nhìn! Cay mắt!"
Cung Húc đang đau khổ đứng dưới chung cư chờ trợ lý đến đón mình đột nhiên hắt xì một cái thật mạnh.
Tư Dạ Hàn siết chặt bàn tay của cô gái, dùng giọng nói lạnh băng cảnh cáo: "Đừng quên, hậu quả khi vi phạm ước định."
Diệp Oản Oản nghe ra trong giọng nói của anh nhuốm vẻ sợ hãi, trái tim cô cũng vì thế mà nhũn ra, cô cười nhẹ một tiếng, trêu chọc: "Ừm? Hậu quả khi vi phạm ước định sao? Bị anh giam cầm cả đời? Đột nhiên em muốn vi phạm ước định quá, phải làm sao bây giờ?"