Hoàng hôn buông xuống, chiếc xe Pontiac của Thẩm Ngọc Điệp chậm rãi chạy trên đường, nếu không nhìn biểu tình của hai người trên xe, chắc sẽ cực kỳ giống vị nào đó ở Thượng Hải đang lái xe chạy vu vơ hóng gió.
"Thẩm sở trưởng, thương thế của cô khôi phục mau thật đấy." Từ Mạn Trinh nhìn chằm chằm tay cầm lái của Lý Ninh Ngọc, hoàn toàn không giống như từng trúng đạn.
Lý Ninh Ngọc cười như không cười, thành thạo đổi số, tốc độ xe đột ngột tăng vọt: "Làm gì có, còn kém hơn Từ bí thư nhiều."
"Lời này có ý gì?"
"Tôi chỉ là bả vai bị thương, hơn nữa ngày thường quen dùng tay trái, lúc lái xe dùng tay phải cũng không tốn sức."
Lý Ninh Ngọc giơ tay phải lên, xoay xoay cổ tay, ngữ điệu trong nháy mắt lạnh băng: "Từ bí thư thì lại khác, cánh tay phải trúng một phát đạn, mới ngắn ngủi năm ngày, đã có thể ở trong văn phòng vững vàng cầm bút, thật làm người bội phục."
Sắc mặt Từ Mạn Trinh cứng đờ, giả vờ không hiểu: "Thẩm sở trưởng, cô đang nói gì thế?"
"Lá bài tẩy bị vạch trần mà còn giả ngu, không phải là cử chỉ sáng suốt."
Lý Ninh Ngọc tự nhiên chuyển động tay lái như bình thường, cô chọn một con phố không tính là hẻo lánh, dòng người nhộn nhịp qua lại trên đường.
Ngoài xe là mùa hè náo nhiệt, trong xe là trời đông giá rét.
"Thế nào, tôi nói không đúng sao? Nhà hát lớn Tô Châu và đường Massenet, hai lần ám sát đều do cô làm, cô là gián điệp Quân Thống!" Thấy đối phương như cũ chưa chết tâm, Lý Ninh Ngọc từng bước áp sát, "Cô thật sự rất thận trọng, nhưng đáng tiếc, bị phát súng kia làm rối loạn tiết tấu, trong lúc hoảng hốt, cô đã để lại nửa dấu vân tay trên cửa sổ lầu ba, chỉ cần so sánh một chút..."
"Thẩm sở trưởng, sao tôi nghe không hiểu cô đang nói gì?" Từ Mạn Trinh mỉm cười, lặng yên không tiếng động rũ tay áo xuống, hai ngón tay khẽ run rụt vào ống tay, nắm lấy một mảnh đồ vật.
Lý Ninh Ngọc tà tà liếc mắt một cái, đúng như dự liệu, cô bình tĩnh mở miệng, vẻ mặt không chút sợ hãi: "VALET, nhãn hiệu nước Anh.
Nam nhân dùng để cạo râu, họa sĩ dùng để gọt bút chì, tôi cũng từng mua, dùng để cắt giấy.
Nhưng nếu loại vật nhỏ tiện lợi dễ xài này rơi vào tay gián điệp, nó sẽ trở thành lợi khí giết người, chí mạng trong khoảnh khắc, so với kali xyanua còn nhanh hơn."
Vừa dứt lời, miếng dao lam sắc bén liền dán lên cổ Lý Ninh Ngọc.
Cô khẽ mỉm cười, ung dung không gấp tiếp tục nói:
"Tôi sẽ mất ý thức trong nháy mắt, ngay sau đó, chiếc xe này sẽ mất khống chế lao về phía đám đông, trong buồng xe đang di động này, cô chính là hung thủ duy nhất.
Đả thương địch thủ một ngàn tự thương tổn tám trăm, cuộc mua bán này không có lợi lắm —— Chưa kể, cô bị thương cánh tay phải, thật có thể hoàn thành vụ ám sát tinh chuẩn như vậy sao?"
Dứt lời, Lý Ninh Ngọc một cước đạp thắng xe, thừa dịp Từ Mạn Trinh sửng sốt kinh ngạc, tay trái nhanh chóng bắt lấy cổ tay phải đối phương, dao lam cũng thuận thế rơi xuống dưới chỗ ngồi.
"Cô rốt cuộc muốn thế nào?!" Thân phận bị vạch trần, Từ Mạn Trinh thẹn quá thành giận.
"Căn bản không hề có dấu tay dính máu nào cả." Lý Ninh Ngọc buông cổ tay Từ Mạn Trinh, ẩn ý cười nói, "Chưa có ai từng dạy cô, đối mặt với suy đoán không chút chứng cớ, không nên tự loạn thế trận hay sao.
Cô hiện tại mới thật sự hoàn toàn bại lộ, Độc Nha!"
Nghe mật danh của bản thân, Từ Mạn Trinh không khỏi liếc mắt nhìn: "Cô rốt cuộc là người nào?"
"Mục tiêu của chúng ta là đồng nhất." Lý Ninh Ngọc chạy xe lại từ đầu, "Thay vì lãng phí thời gian trên người tôi, chẳng thà liên minh đối phó kẻ địch chung."
"Liên minh?" Từ Mạn Trinh không khỏi cười nhạt, nữ nhân này mấy ngày trước suýt chết trong tay mình, bây giờ lại muốn liên minh với mình, cô ta có phải là quá ngây thơ rồi?
"Tôi làm sao biết cô không phải thông đồng sẵn với Lý Sĩ Quần, lạt mềm buộc chặt dụ tôi khai ra chứ?" Từ Mạn Trinh cười giễu cợt, nhất thời không cách nào tiếp nhận thân phận Thẩm Ngọc Điệp thay đổi, nếu nữ nhân này thật sự là gián điệp, vậy thì bản thân quá ngu độn rồi, lại chưa từng phát hiện nửa điểm dấu vết nào.
"Lạt mềm buộc chặt, có ý nghĩa gì?" Lý Ninh Ngọc khinh miệt nói, "Ở trên người cô không có bất kỳ manh mối giá trị nào, một gián điệp không có bí mật, bắn chết cũng ngại phí đạn."
"Tôi dựa vào đâu để tin tưởng cô?"
"Dựa vào việc tôi biết, trưởng khoa nghiệp vụ của Ngân hàng Trung ương chi nhánh Thượng Hải phía trước mặt, Trần Tuấn, đặc vụ Quân Thống mang mật danh Độc Chu." Lý Ninh Ngọc nhìn sắc mặt Từ Mạn Trinh trong nháy mắt tái nhợt, chậm rãi nói, "...đã từng là người yêu của cô."
Không, không phải là đã từng, cho dù cách biệt sinh tử, bọn họ cũng chưa từng chia lìa.
Trái tim Từ Mạn Trinh như bị dao cắt, nếu không phải vì trận nổ kia, bọn họ vốn nên kết hôn rồi...
"Chị Ngọc, chị có còn nhớ hai năm trước, Quân Thống ngầm đấu Số 76, bùng phát không thể thu thập, các cơ quan tài chính lớn ở Thượng Hải ngày ngày đều hoang mang khiếp sợ không."
Ban đêm, bên trong khu chung cư Normandie, Cố Hiểu Mộng ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, hai tay đặt trên đầu gối không nhúc nhích, thuật lại lời của Cố Dân Chương.
"Ừm, thảm án trung trữ khoán*, náo loạn hơn hai tháng, cuối cùng Đới Lạp phải đến tận Hồng Kông mời Đỗ Nguyệt Sanh ra mặt mới bình ổn được chuyện này."
(*) trung trữ khoán: phiếu khoán đối hoái của ngân hàng dự trữ trung ương.
Lý Ninh Ngọc dùng tay trái vững vàng cầm bút, nghiêm túc phác họa hình ảnh thiếu nữ trên giấy, ngẩng đầu nhìn Cố Hiểu Mộng: "Thả lỏng một chút, căng thẳng cái gì?"
Cố Hiểu Mộng xoay cổ trái phải một chút, Lý Ninh Ngọc lần đầu tiên vẽ cô, còn là chủ động đề xuất, làm sao có thể không căng thẳng!
"Lúc ấy, Số 76 cho nổ văn phòng Ngân hàng Trung ương của chính phủ Trùng Khánh ở Thượng Hải, kết quả bảy người chết một người bị thương, bên trong có một người tên Trần Tuấn, thực ra là thành viên cốt cán của trạm Quân Thống Thượng Hải, mật danh Độc Chu.
Hắn là em trai ruột duy nhất của Giang Tuyết, cũng là vị hôn phu của Từ Mạn Trinh!"
Nghe vậy, đầu bút của Lý Ninh Ngọc dừng một chút, như có điều suy nghĩ: "Lần đó chắc hẳn là Quân Thống tập kích Ngân hàng Dự trữ Trung ương của Uông Ngụy trước đúng không?"
Từ Mạn Trinh vĩnh viễn không quên được buổi sáng ngày hôm ấy, tin tức Ngân hàng Trung ương phát nổ truyền tới, Số 76 hân hoan chúc mừng, còn cô thì cắn nát cả môi, thấp thỏm lo âu, lại chỉ có thể miễn cưỡng cười vui, khen ngợi Lý Sĩ Quần quyết định sát phạt, quả bom này làm rất đẹp.
Bảy chết một bị thương, cô khẩn cầu trong số người chết không có anh, cuối cùng lúc nhìn thấy thi thể, hy vọng đều tan vỡ.
Thi thể cháy khét, nhưng cô vừa nhìn đã liền nhận ra chiếc bùa hộ mạng mà mấy ngày trước tiếp xúc liên lạc, cô tự tay đeo lên cho anh.
Ngày đó, anh hưng phấn nói với cô, anh trai đã đồng ý, chờ làm xong vụ này, liền xin với Đới Lạp cho bọn họ kết hôn.
Vốn nghĩ