Hai giờ sau ——
Hen suyễn đã ngừng, Lý Ninh Ngọc vẫn còn đang ngủ say.
Katori Naoto đứng trong hành lang, hai tay nắm chặt lấy lan can, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Thầy, nguyên nhân dị ứng chắc là cái này." Trợ lý bưng tới một đĩa quả khô, "Có lẽ cô ta không biết bản thân dị ứng loại quả này."
Katori nhìn nhìn đĩa quả hạch kia, cười lạnh nói: "Cô ta nhất định muốn để tôi tin tưởng rằng cô ta không biết mình là Lý Ninh Ngọc, cũng không nhớ mình mắc tật hen suyễn.
Chỉ tiếc, thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Đây cũng không phải loại quả hạch hiếm có gì, cô ta không thể nào hai năm qua ngay cả một lần cũng chưa ăn.
Quả thực là cố ý thấy rõ."
"Có lẽ trước đó ăn vào đều không sao, gần đây tiết trời trở lạnh, sức đề kháng hạ xuống mới đột nhiên bị dị ứng." Điều trợ lý nói chính là kiến thức y học thông thường, Katori dĩ nhiên biết, chẳng qua hắn không muốn tin chuyện này chỉ là ngoài ý muốn.
Thấy Katori vẫn còn do dự, trợ lý bổ sung nói: "Thầy, con quan sát cô ta suốt cả buổi tối, bất luận là lúc thiếu tá Okamura nói những lời đó, hay là lúc thầy đề cập tới chuyện cũ ở Cầu Trang, ngôn ngữ cơ thể của cô ta đều không có chút dị thường nào."
"Làm sao, trình độ của cậu trong lĩnh vực tâm lý học đã trên cơ tôi rồi sao?" Katori hơi có vẻ châm chọc hỏi ngược lại.
"Học trò không dám.
Chẳng qua là cảm thấy cô ta không đến mức vì để né tránh vấn đề của thầy mà cố ý dẫn phát hen suyễn, việc này cũng quá nguy hiểm." Trợ lý đặt mình vào trong hoàn cảnh đó để suy nghĩ, đổi lại là hắn, tuyệt đối không thể nào làm ra hành động nhìn thì thông minh thực ra lại ngu xuẩn này —— Ngộ nhỡ bọn họ bỏ mặc không quan tâm, cô ta không phải chết luôn rồi sao.
"Lý Ninh Ngọc có lẽ hy vọng tôi cũng dễ lừa bịp giống như cậu vậy." Katori vỗ vỗ bả vai trợ lý, "Cô ta nhất định tính cả rồi, biết tôi sẽ không thấy chết mà không cứu."
"Thầy, hồi đó thầy thôi miên cô ta hơn bốn tháng, toàn bộ quá trình con đều chứng kiến.
Yoshida Tamako là tác phẩm xinh đẹp nhất của thầy, thậm chí có thể ghi vào sử sách nghiên cứu tâm lý học.
Thầy không tin tưởng thành quả của bản thân như vậy sao?"
Đối mặt sự hoài nghi của Katori đối với Lý Ninh Ngọc, trợ lý lại có chút tức giận.
Nếu như trận thôi miên này ngay từ ban đầu đã là trò bịp của cô ta, vậy thì kiến thức bản thân học tập nghiên cứu bao năm qua sợ là không đáng giá một đồng.
Mà bọn họ, thân là chuyên gia tâm lý học, lại bị một người ngoài ngành đùa bỡn xoay vòng vòng, đây không chỉ là sự sỉ nhục đối với bọn họ, còn là nỗi nhục nhã của toàn bộ giới học thuật.
Katori bị trợ lý nói có chút dao động, không sai, đây là tác phẩm hoàn mỹ nhất của hắn từ trước tới nay, nếu không phải hết sức bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn tự tay phá hủy nó.
"Nhưng cho dù Lý Ninh Ngọc không có vấn đề, Cố Hiểu Mộng cũng không hề ngu xuẩn." Katori thở dài, "Những điểm đặc trưng trên thân thể con người không bao giờ thay đổi, có thể là một nốt ruồi, một vết bớt, thậm chí là một phản ứng tự nhiên của cơ thể.
Người không quen thuộc cô ta dĩ nhiên sẽ không phát hiện, nhưng người đã từng là đồng bạn thân thiết nhất của Lý Ninh Ngọc, lại là một cao thủ tình báo tâm tư nhạy bén như Cố Hiểu Mộng, tuyệt đối không thể nào đến bây giờ cũng không phát hiện ra thân phận thật sự của Thẩm Ngọc Điệp."
Lui một bước mà nói, nếu Lý Ninh Ngọc thật sự không khôi phục trí nhớ, những điều cô ta nói tối nay đều là thật, trong lúc sống chung với cô ta, Cố Hiểu Mộng không lộ ra bất kỳ dị thường gì, vậy thì thật quá khả nghi —— Biết rõ thân phận Thẩm Ngọc Điệp có vấn đề, lại vẫn có thể bình tĩnh như vậy, Cố Hiểu Mộng nhất định còn có mục đích khác, chỉ sợ là muốn thả dây dài câu cá lớn, đào ra bí mật sau lưng thân phận giả này.
Đột nhiên nghe thầy mình nhắc tới Cố Hiểu Mộng, trợ lý của Katori mới nhớ tới "sự tích anh dũng" của vị sở trưởng thiếu tá này mấy ngày trước: Lợi dụng kẽ hở giữa cuộc hẹn, chỉ mấy giây ngắn ngủi đã đánh ngất kẻ buôn tin tức bọn họ thuê, động tác lưu loát liền mạch cướp đi máy ảnh và cuộn phim, đem người khóa trái trong nhà cầu, dọn dẹp xong dấu vết ở hiện trường còn có thể mặt không biến sắc cùng Lý Ninh Ngọc tiếp tục ăn cơm.
Năng lực hành động cùng sức quan sát nhạy bén như vậy, nữ nhân này tuyệt không thể khinh thường.
Hắn chỉ mừng vì trong máy ảnh bị cướp không lưu lại manh mối gì, Cố Hiểu Mộng thông minh mấy đi nữa cũng không đến mức tra được thân phận người theo dõi.
"Chiếu theo lời của thầy thì, hai nữ nhân này đều không phải là nhân vật đơn giản." Trợ lý đột nhiên mắt lộ hung quang, hắn không muốn chơi tâm lý chiến cái gì nữa, "Vậy sao không thừa dịp Lý Ninh Ngọc vẫn còn đang hôn mê, giết cô ta!"
"Ngu xuẩn!" Katori nặng nề tát hắn một cái, "Với địa vị hiện nay của cô ta, nếu như đột nhiên toi mạng, chính phủ Nam Kinh nhất định sẽ tiến hành nghiệm xác.
Vậy thì các loại tiền sử bệnh án trên người cô ta, thậm chí cả dấu vết mang thai sinh non đều sẽ bị bại lộ sạch sẽ.
Trên thân thể một người xuất hiện nhiều đặc thù khác thường như vậy, thân phận thật sự còn có thể giấu nổi sao? Đến lúc đó, cậu có thể gánh vác hậu quả sao!"
"Vậy thì...!hủy thi diệt tích, dù sao trừ thiếu tá Okamura ra, không ai biết cô ta đã tới nơi này." Trợ lý che nửa bên mặt, không nghĩ thầy sẽ nổi trận lôi đình như vậy.
Katori gật gật đầu, cười lên: "Được a, trợ thủ đắc lực của Okamura sau khi rời khỏi nhà tôi liền bốc hơi khỏi nhân gian, hắn sẽ không điều tra, cũng sẽ không hoài nghi tôi —— Cậu cảm thấy Okamura nhìn có vẻ ngu xuẩn hơn cả cậu sao?"
Trợ lý hậm hực nói: "Nhưng mà thầy, nếu vậy thì phải làm thế nào? Ngày mai chúng ta phải lên đường đến Nam Kinh rồi."
"Không vội, chúng ta sẽ còn ở Trung Quốc mấy tháng, trước khi xác định rõ chân tướng, vẫn không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không, mọi cố gắng hơn hai năm qua đều trở thành công cốc.
Chờ sáng tỏ đáp án, lại diệt trừ cô ta cũng không muộn..."
Trong phòng ngủ bỗng truyền tới động tĩnh, cắt đứt đối thoại giữa hai người.
Katori vội vàng đi vào nhà, chỉ thấy Lý Ninh Ngọc đã tỉnh lại, tựa vào đầu giường, ánh mắt trống rỗng.
"Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, Tamako." Cân nhắc mãi, vẫn đành sử dụng xưng hô này.
"Tôi bị làm sao vậy..." Khuôn mặt Lý Ninh Ngọc vẫn như cũ trắng bệch, che ngực ho nhẹ hai tiếng.
"Cô vừa rồi đột nhiên phát tác hen suyễn, thiếu chút nữa mất mạng!"
"Hen suyễn?" Lý Ninh Ngọc hơi nhíu mày, gian nan suy nghĩ, tựa như muốn nói, tại sao tôi lại có bệnh này.
Katori Naoto kiên nhẫn chịu đựng, ôn tồn điềm đạm hỏi: "Là do dị ứng quả hạch gây ra, cô không biết mình dị ứng những thứ này sao?"
Lý Ninh Ngọc lắc lắc đầu, mờ mịt luống cuống.
Được rồi, bất kể phản ứng hiện tại của cô ta là thật hay giả, hỏi tiếp nữa cũng sẽ không có kết quả gì.
Trận dò xét tối nay hoàn toàn thất bại, Katori thở dài: "Cô hiện tại thân thể suy yếu, tối nay cứ ở nơi này đi."
"Đợi đến trời sáng, trong trường học người đông phức tạp, quá nguy hiểm."
"Vậy để tôi cho học sinh đưa cô trở về."
"Anh họ, bị người khác nhìn thấy thì không tốt.
Tôi có thể tự mình trở về." Lý Ninh Ngọc mỉm cười bác bỏ mỗi một đề nghị của hắn.
Không cách nào phản bác, chỉ đành phải thả đi.
Nhìn bóng lưng cô rời khỏi, Katori bỗng cảm giác vô lực, rõ ràng chân tướng ở ngay trước mắt, lại không cách nào đến gần nó, bắt lấy nó, trong một khoảnh khắc, hắn thậm chí hiểu được cảm giác của Ryukawa Hihara.
Lý Ninh Ngọc bước chân hư nhược, chậm rãi ra khỏi khu vực sở nghiên cứu, đi vào một mảnh rừng âm u bên trong trường y, xe của cô đậu ngay trong rừng cây.
Mở cửa xe, chui vào ghế phó lái, ngửi thấy mùi trái cây làm người an lòng ngay bên cạnh, cuối cùng cũng có thể tháo xuống phòng bị.
Lý Ninh Ngọc nhắm mắt lại, thở phào nhẹ nhõm.
Người ngồi bên vị trí tài xế đem vành nón ép xuống rất thấp, thò người sang, nhẹ nhàng ôm lấy Lý Ninh Ngọc, thanh âm ôn nhu: "A Ngọc, không sao chứ?"
Trong bóng tối, Cố Hiểu Mộng không nhìn rõ được sắc mặt Lý Ninh Ngọc, chỉ cảm thấy hơi