Lối ra của hầm đậu xe khách sạn bị kẹt xe, hai mươi phút trôi qua Tề Sâm vẫn còn trong bãi đậu xe.
Hắn lơ đãng nghịch điếu thuốc trong tay, đã muốn hút từ lâu nhưng Từ Duệ lại ở bên cạnh.
Hắn rút ra một ít vụn thuốc xoắn nó lạichơi đùa.
Tiếng còi liên tục trong bãi đỗ xe thật khó chịu.
Tề Sâm thở dài, đến đây thật đúng là khổ thân.
Hắn ghét nhất những lúc thế này nhưng hắn không đến cha hắn sẽ không tha.
Buồn bực ngán ngẩm, hắn nhấc chân lên lấy một chiếc khăn từ ngăn đựng đồ và bắt đầu xoa giày da.
Hắn cũng không thích mang giày da, bình thường đều quen mang giày thể thao.
Cuộc sống nhàn nhã phóng túng của hắn đã biến mất hoàn toàn kể từ ngày Hứa Duệ về nước, cô nhìn trúng ai cũng được nhưng hết lần này tới lần khác lại nhìn chằm chằm hắn không buông tha.
Hắn và Hứa Duệ bát tự không hợp, thủy hỏa bất dung, gặp nhau sẽ chèn ép nhau như cây kim với cọng râu.
Hai người chỉ hòa hợp với nhau khi ở trên giường, cũng chỉ có trên giường hắn mới có thể làm cho Hứa Duệ chịu thua, cảm giác này ngược lại cũng không tệ.
Nhưng cuối cùng hắn đã mất đi tự do, cũng không còn có thể giống như trước đây hằng đêm đắm chìm trong chốn phong lưu, vượt qua hàng ngàn bụi hoa.
Tề Sâm chà xát giày da, suýt chút nữa lau sạch bóng đôi giày, hắn cầm khăn đập lên giày vài cái, nhàm chán chết mất, hắn nghiêng đầu nhìn Hứa Duệ.
Cô đỡ lấy đầu, đang lướt điện thoại và có chút lơ đễnh.
Niềm vui lớn nhất đời này của hắn là xát muối lên vết thương của Hứa Duệ, từ nhỏ hắn đã thích làm như vậy.
Hắn hếch cầm, "Này."
Hứa Duệ ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên.
Tề Sâm bắt đầu quan tâm: "Cô đang nghĩ về Mộ Cận Bùi đó à?"
Tài xế: "..." Anh ta như thể nghe được điều không nên nghe, vội vàng đặt vách ngăn buồng xe xuống.
Hứa Duệ hung dữ liếc nhìn hắn, không thèm để ý.
Tề Sâm bắt chéo chân còn lại, tiếp tục lau: "Ánh mắt Mộ Cận Bùi cũng không tệ lắm, ngôi sao nhỏ xinh đẹp như vậy, so với cô nữ tính hơn nhiều, nếu là tôi, tôi cũng chọn cô ấy."
Hứa Duệ đang nhìn bảng báo cáo, dù hắn nói gì cô cũng đều xem hắn như không khí.
Trước kia khi còn chưa biết Quý Tinh Dao, hắn suốt ngày đem những người phụ nữ khác kí.ch thích cô, hi vọng cô có thể đá hắn.
Dù sao trái tim cô đã chết rồi, không sao cả, không kí.ch thích được cô.
Tề Sâm tiếp tục đăm chọt: "Đêm nay nếu Mộ Cận Bùi không phải bạn trai của ngôi sao nhỏ, không biết có bao nhiêu đàn ông buổi tối về nhà muốn ly hôn vợ để theo đuổi cô ấy."
"Ba thứ mà đàn ông muốn có nhất là tiền, quyền, còn có ngôi sao nhỏ."
Hứa Duệ xoa xoa lỗ tai, "Anh không thể yên lặng làm một công cụ trên giường à?"
Tề Sâm: "..."
Một ngụm máu nóng nghẹn ở trong lòng.
Với cô, hắn cũng chỉ có một tác dụng này.
Sau khi bình tĩnh lại, cái mỏ của Tề Sâm so với trước càng hỗn hơn, "Ở trước mặt tôi kiêu ngạo như vậy nhưng đến khi ở cạnh Mộ Cận Bùi lại trở nên hèn nhát có phải không? Ở bên cạnh bốn năm năm, người ta cũng không coi trọng cô có phải không? Nếu anh ta đối tốt với cô một chút cô sẽ không đau lòng đến nỗi trở về nước rồi vội vàng đính hôn."
Đầu ngón tay Hứa Duệ hơi ngừng lại sau đó tiếp tục trượt màn hình.
Tề Sâm vẫn đang đợi Hứa Duệ mắng hắn nhưng chờ nửa ngày cũng không thấy cô lên tiếng.
Một mình hắn độc thoại cũng không còn thú vị nữa bèn nhét lại chiếc khăn lau giày vào ngăn rồi chơi game giết thời gian.
Hứa Duệ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại nhưng cô không đọc bất kỳ con số nào trong bảng báo cáo.
Vừa rồi Tề Sâm nói Mộ Cận Bùi đối xử tệ với cô, thật ra không phải vậy.
Xung quanh Mộ Cận Bùi không nhiều người khác phái, anh đối với cô cũng rất đặc biệt nhưng dù tốt đến đâu cũng không bù được những nỗi hận trong lòng anh.
Nguyên nhân thật sự khiến cô từ chức có thể đến Mộ Cận Bùi cũng không nghĩ ra.
Mùa đông năm đó, bọn họ đến trang viên nghỉ phép, trong trang viên có một dòng sông, trên sông kết băng nên rất nhiều trẻ em ở đó chơi đùa.
Ai ngờ đột nhiên mặt băng nứt ra, có đứa bé rớt xuống nước, vừa lúc cô ở đó nhìn thấy cảnh tưởng này liền liều mạng chạy đến cứu đứa trẻ.
Tiếng kêu cứu không nhỏ, nghe tiếng kêu có không ít người chạy đến.
Mộ Cận Bùi cũng chạy đến, cùng đi còn có Trữ Chinh và vệ sĩ.
Trời rất lạnh, dù cô bơi giỏi đến đâu chân vẫn bị chuột rút, lúc đó cô cảm thấy tử thần đang vẫy gọi mình, cơ thể cô không ngừng chìm xuống.
Mộ Cận Bùi cũng bơi giỏi, anh và Trữ Chinh còn có vệ sĩ cùng nhau chạy tới, mấy vệ sĩ cởi giày và quần áo rồi nhảy xuống, Trữ Chinh cũng theo đó nhảy xuống dưới.
Anh đứng ở bờ sông sốt ruột gọi tên cô, cởi áo khoác nhưng không xuống nước.
Cô đang chìm dần, trong nháy mắt nước sắp che đi đôi mắt cô, toàn thân cô lạnh cóng đến mất đi tri giác, khi đó người cô nhìn chính là anh, là anh ở trên bờ.
Với bản năng sinh tồn cô muốn gọi tên anh nhưng không gọi ra được, anh ở trên bờ, cảm giác tuyệt vọng này không ai có thể hiểu được.
Cô vô cùng hi vọng anh đưa tay nắm lấy tay cô nhưng vệ sĩ lại là người bơi ra cứu mình.
Ngay sau đó cô và đứa bé kia được cứu lên.
Khi cô được cứu lên bờ, Mộ Cận Bùi dùng áo khoác bọc lên người cô nhưng áo khoác có dày đến đâu cũng không thể sưởi ấm trái tim cô được nữa.
Trái tim ấy đã kết băng cùng dòng sông lạnh thấu xương năm ấy, sau đó lặng lẽ chết đi.
Sau đó cô nghĩ, nếu cô và Mộ Cận Bùi đổi chỗ cho nhau, nếu anh là người bị chuột rút dưới sông, cô sẽ làm gì?
Nếu đổi thành Mộ Cận Bùi rơi xuống nước, cô bơi giỏi, dù bên người có vệ sĩ cô vẫn không suy nghĩ trực tiếp nhảy xuống cứu anh.
Đó là phản ứng bản năng khi đối mặt với người yêu lúc gặp nạn, vốn sẽ không có thời gian suy nghĩ chờ vệ sĩ đến cứu người.
Vào lúc đó chỉ muốn cứu anh lên, không thể để mất anh, không quan tâm đến bất cứ nguy hiểm nào, ngay cả tính mạng mình cũng không màng đến.
Cứ cho là cô đạo đức giả đi.
Là sếp và nhân viên, anh làm như vậy không tìm ra bất kỳ lỗi lầm nào bởi vì lúc ấy anh có xuống nước hay không cũng không quan trọng, đã có Trữ Chinh và những vệ sĩ được đào tạo bài bản đến cứu.
Cho dù anh nhảy xuống cũng không nhanh bằng vệ sĩ, những vệ sĩ cá nhân đó đã trải qua huấn luyện đặc biệt, lên trời xuống đất không gì làm không được, dù anh bơi giỏi đến đâu cũng không đuổi kịp sự nhanh nhẹn của họ.
Nhưng tình cảm của cô dành cho anh lại không giống anh dành cho cô, cô vẫn luôn cho rằng anh là người đặc biệt nhất với mình nên điều cô mong đợi ở anh trong thời khắc nguy cấp ấy không còn là điều mà một thư kí mong đợi ở sếp mình mà là điều một người phụ nữ mong đợi ở một người đàn ông.
Cô vô cùng hi vọng anh sẽ lo lắng cho cô đến nỗi không màng bất kì điều gì nhưng anh không có.
Sau khi bình tĩnh lại cô cũng đã hiểu được, anh không thể để mình mắc phải sai lầm vì anh còn muốn tìm Quý Thường Thịnh báo thù.
Nhưng ngày lễ Giáng sinh năm đó, mọi tưởng tượng và kì vọng cô dành cho anh đã hoàn toàn tan vỡ.
Cô thường tự hỏi nếu lúc ấy không có vệ sĩ liệu rằng anh sẽ làm gì?
Anh nhất định sẽ không chút do dự xuống nước, sẽ không coi thường sống chết của cô.
Nhưng trên đời này làm gì có nếu như.
Mọi chuyện đã xảy ra, không thể xóa nhòa cũng không thể quên được.
Trước ngày lễ đó cô nguyện ý chờ anh, dù anh bận bịu giăng bẫy với Quý Thường Thịnh đến mức không tâm tư nói chuyện yêu đương, dù anh không đáp lại tình cảm của cô cô đều không ngại.
Nhưng sự cố đó đã trở thành rào cản trong