Đến gần Giáng Sinh, tiệc liên hoan thường niên của tập đoàn Quý thị cũng đang đến gần.
Vào buổi tối, Quý Tinh Dao nhận đến thoại của ba, ông bảo cô đến tham gia tiệc liên hoan cuối năm của công ty.
Trong điện thoại, Quý Thường Thịnh đặc biệt nhấn mạnh: "Con với Gia Lai cùng tham gia đi, ba không có yêu cầu nào khác với các con, chỉ cần hai đứa vui là được."
Quý Tinh Dao luôn cảm giác trong lời nói của ba mình là càng cố giấu đầu lại càng lòi đuôi, nói không chừng ba đã sớm cùng bác Đường bàn bạc xong đối sách rồi chờ cô và chị Gia Lai nhảy vào.
Đặt điện thoại xuống, Quý Tinh Dao chống cằm nhìn chiếc máy pha cà phê trên tủ rượu, nó nằm lặng lẽ ở đó không hoạt động cũng được bốn tuần rồi, Mộ Cận Bùi cũng bốn tuần rồi không đến.
Không biết tại sao trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ muốn nhờ Mộ Cận Bùi cùng đi với cô đến tiệc liên hoan cuối năm.
Như vậy ba cô có lẽ sẽ không còn sắp xếp các buổi xã giao cho cô nữa, cô cũng đỡ phải gặp nhiều rắc rối.
Đầu óc mơ màng một thoáng.
Quý Tinh Dao mở khóa điện thoại rồi tìm số của Mộ Cận Bùi, đầu ngón tay chậm rãi đến gần màn hình, trong lòng vùng vẫy một hồi cuối cùng cũng bấm số.
Cô không khỏi nín thở chờ đợi tiếng chuông reo.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, cho đến khi tiếng chuông kết thúc cũng không có người bắt máy.
Mộ Cận Bùi nhìn thấy thông báo có cuộc gọi đến, anh vừa đến nhà ông bà nội, có bố mẹ và gia đình cô dượng cũng ở đó nên anh để chế độ im lặng.
"Cận Bùi à, những dự án ở Bắc Kinh tiến độ như thế nào rồi?" Ông nội hỏi anh.
Mộ Cận Bùi vốn đã nhấp vào hộp thoại trò chuyện lại cất điện thoại vào rồi trả lời ông: "Cháu đang thương lượng, năm sau sẽ có kết quả sơ bộ, đến lúc đó cháu sẽ báo cáo với ông."
Ông nội xua tay, "Cháu tự quyết định đi, cũng nên rèn luyện bản thân." Tiếc nuối duy nhất đời này của ông là không có cháu nội trai và cháu nội gái ruột thịt.
Ông đã định cư ở đây cũng hơn sáu mươi năm, tư tưởng tiến bộ cũng là thông suốt một số điều nhưng dường như những thứ truyền thống đã hằn sâu vào trong xương tủy ông.
Con trai không muốn sinh con, ông cũng không còn cách nào khác.
Bây giờ đã đến tuổi xế chiều rất nhiều chuyện ông cũng nghĩ thoáng ra.
Bên canh Mộ Cận Bùi là mẹ anh, Bùi Ngọc.
Bùi Ngọc đã rũ mắt từ khi bước vào căn phòng này, lúc này mẹ đang nhẹ nhàng khuấy cà phê trong tay và không quan tâm đến điều gì, mỗi lần họp mặt gia đình mẹ đều trong trạng thái ấy.
Cô Mộ Ôn Nhã và dượng Tạ Quân Nghị ngồi trên ghế sô pha đối diện với mẹ và anh.
Mộ Cận Bùi vô tình ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt của dượng Tạ Quân Nghị đang nhìn về phía anh, ánh mắt chuyên chú và kín đáo không để lộ cảm xúc.
Có thể dượng nhìn thẳng nhưng không phải hướng về anh.
Bên cạnh anh là mẹ, không một ai khác ngồi trên chiếc sô pha này.
Dượng nhìn sang bên này còn cô thì trừng dượng với ánh mắt oán hận.
Mộ Cận Bùi thu lại tầm mắt không muốn tìm hiểu đến cùng.
Bùi Ngọc bỗng nhiên đặt cà phê xuống, nhỏ giọng nói với Mộ Cận Bùi: "Mẹ xuống bếp xem thử, con cùng ông bà nội nói chuyện đi."
Mộ Ôn Hoài đang ở trong bếp, đầu bếp đang chuẩn bị bữa trưa cho cả nhà còn ông tự mình xuống bếp nấu bữa trưa cho Bùi Ngọc.
Ông không biết nấu nhiều món chỉ biết nấu những món mà Bùi Ngọc thích ăn.
Sau lưng truyền đến âm thanh, Mộ Ôn Hoài quay đầu, "Phòng bếp nhiều khói dầu, em ra bên ngoài ngồi đi."
Bùi Ngọc: "Ảnh hưởng khẩu vị."
Bốn chữ không đầu không đuôi, cũng chỉ có Mộ Ôn Hoài nghe hiểu được, bà không muốn nhìn thấy một số người, dù đã qua ba mươi năm nhưng từ đầu đến cuối bà vẫn luôn để trong lòng.
"Lần này em ở nhà bao lâu?" Ông nghiêng người quay sang nhìn Bùi Ngọc, bà đang để tay dưới vòi nước rửa tay.
Dòng nước chảy ào ào, trong nồi truyền đến tiếng xèo, xèo, mùi hành phi bay đầy khắp phòng bếp.
Một lúc sau Bùi Ngọc tắt vòi nước rồi nói: "Sau lễ Giáng sinh tôi sẽ trở về Bắc Kinh."
Chiếc thìa trong tay Mộ Ôn Hoài khựng lại rồi sau đó ông tiếp tục xào, "Em không ở thêm mấy ngày sao?
"Bên kia bận việc."
"Ừm, công việc quan trọng." Ngừng một chút Mộ Ôn Hoài lại nói: "Khi nào rảnh anh đến Bắc Kinh thăm em."
Bùi Ngọc không trả lời, lau tay, đi đến nơi khác của phòng bếp tìm đầu bếp, bà muốn hỏi món nấm nướng phô mai nấu như thế nào, gần đây Mộ Cận Bùi thích món này.
Bầu không khí ở Mộ gia rất ngột ngạt, từ nhỏ Mộ Cận Bùi đã trải qua điều này nên thấu hiểu rất rõ, lúc ấy anh nghĩ rằng nguyên nhân là do mình nhưng khi lớn lên anh lại phát hiện ra dường như có một bí mật ít người biết ẩn giấu đằng sau bầu không khí ngột ngạt này.
Tiệc gia đình họ Mộ cũng không nhiều, hàng năm nhiều nhất là tụ họp hai lần, đêm trước lễ Giáng Sinh và sinh nhật của ông bà nội, sinh nhật của ông bà cách nhau một ngày nên hằng năm đều tổ chức chúc mừng cùng một ngày.
Ông cụ Mộ hỏi con gái, "Sao Quân Trình còn chưa đến?"
Mộ Ôn Nhã cũng không biết, bà tìm đại một lý do, "Chắc nó lái trực thăng đến, đi đường vòng ạ."
Ông cụ Mộ gật đầu, trang viên của ông cách thành phố vài trăm cây số, đi trực thăng là thuận tiện nhất.
Ông nhìn về phía Mộ Cận Bùi: "Cháu khi nào cũng mua một chiếc đi, đi tới đi lui cho thuận tiện để khỏi phải lái xe thêm vài giờ, nếu cháu không muốn bỏ tiền, ông cho cháu một chiếc."
Mộ Cận Bùi "Vâng" một tiếng lấy lệ, không phải anh không nỡ bỏ tiền ra mà máy bay trực thăng đã để lại bóng ma tâm lý quá lớn cho anh, những việc liên quan đến quá khứ anh không muốn nhiều lời.
Cùng ông bà nói chuyện một hồi, anh cầm điện thoại rồi đi ra ngoài sân, lúc này mới có thời gian trả lời cuộc gọi của Quý Tinh Dao, Ở Bắc Kinh trời đã rạng sáng, anh gửi tin nhắn cho cô trước: 【 Em ngủ chưa? 】
Quý Tinh Dao vừa tắm xong, đang sấy tóc, cô trả lời: 【 Vẫn chưa.
】
Giây tiếp theo Mộ Cận Bùi gọi điện đến.
Vài ngày không liên lạc, khi một giọng nói từ tính khàn khàn từ ống nghe truyền đến Quý Tinh Dao cảm thấy một cảm xúc không tên đang tràn ngập trong lòng sau đó hòa lại quấn quanh.
Mộ Cận Bùi: "Tôi thấy cuộc gọi của em lâu rồi nhưng lúc ấy đang ở nhà ông bà nội, cùng ông bà nói chuyện."
Anh trả lời thành thật, ngược lại làm cho Quý Tinh Dao cảm thấy có lỗi, "Ngại quá, tôi làm phiền anh rồi."
Cô giải thích: "Tôi quên mất lệch múi giờ." Thật ra không phải cô quên việc lệch múi giờ mà cô vẫn tưởng người ta còn ở Bắc Kinh, hóa ra đã sớm về New York rồi.
Mộ Cận Bùi hỏi: "Em tìm tôi có việc gì không?"
"Ừa, có." Quý Tinh Dao không vòng vo, "Khi nào anh về Bắc Kinh?"
Mộ Cận Bùi không trả lời mà hỏi lại: "Sao vậy?" Vừa dứt lời, âm thanh da da da da ồn ào từ xa truyền đến, giọng nói ở đầu dây bên kia bị tiếng ồn đó chôn vùi.
Anh nói vào điện thoại: "Bên đây đang có một chiếc máy bay trực thăng đáp xuống, em chờ một chút rồi lại nói."
Một chiếc trực thăng màu xám chậm rãi đáp xuống sân, bãi cỏ bị gió thổi như sóng lúa trào lên.
Mộ Cận Bùi giương mắt nhìn lên, là trực thăng của anh họ Tạ Quân Trình.
Máy bay dừng hẳn, vệ sĩ tiến lên, hôm nay Tạ Quân Trình tự mình lái trực thăng, cửa cabin mở ra, đôi chân dài miên man của Tạ Quân Trình bước ra, chiều cao của anh ấy được di truyền từ Tạ Quân Nghị, không kém với Mộ Cận Bùi là bao.
Sân bay trực thăng cách biệt thự mấy chục mét, anh ấy chỉ mặc áo sơ mi mà không buồn lấy thêm áo khoác.
Quan hệ giữa Tạ Quân Trình và Mộ Cận Bùi không mặn