Trữ Chinh nghe nói Quý Tinh Dao muốn đi theo về New York, hắn còn tưởng rằng mình nghe lầm đành phải xác nhận một lần nữa: "Quý tiểu thư cũng muốn đi cùng sao?"
Mộ Cận Bùi: "Ừa." Không giải thích gì thêm.
Trữ Chinh đương nhiên hiểu thành: "Có phải ngài muốn làm Quý Thường Thịnh bỏ đi hoài nghi?"
"Không phải."
"?"
Trữ Chinh đã hiểu, sếp đơn giản chỉ muốn đưa Quý Tinh Dao đến đó chơi nhưng hành trình lần này của bọn họ khá đặc thù không thích hợp để Quý Tinh Dao đi theo bên cạnh, nếu không cẩn thận sẽ lộ ra sơ hở.
Hắn nhắc nhở sếp: "Có tiện hay không?"
Mộ Cận Bùi đang xem tài liệu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Trữ Chinh, "Câu hôm nay hơi nhiều lời rồi đấy."
Trữ Chinh: "...!Ừm, chắc là do nghỉ ngơi không tốt nên trong lời nói có chút hỗn loạn mất kiểm soát." Hắn tự biết mình lỡ lời, mình nhiều chuyện, vì vậy nhanh chóng đặt tài liệu trong tay xuống và rót cà phê cho Mộ Cận Bùi, "Mộ tổng, ngài có muốn nhờ đầu bếp chuẩn bị đồ ngọt không?"
Thật lâu Mộ Cận Bùi mới lên tiếng: "Cậu xem đó mà làm."
Trữ Chinh cho rằng câu nói này có ý là muốn chuẩn bị đồ ngọt, hắn đang nghĩ nên chuẩn bị món gì.
Vào ngày thứ ba của năm mới Quý Tinh Dao theo Mộ Cận Bùi đến New York.
Trên máy bay Mộ Cận Bùi và Trữ Chinh vội vàng xử lý công việc, hai người ngồi đối diện nhau, trên bàn bày không ít tài liệu cần ký, Mộ Cận Bùi vừa nghe Trữ Chinh báo cáo công việc vừa trả lời email, bận tối mắt tối mũi.
Quý Tinh Dao ngồi ở một bên, trong cabin đèn sáng không nhìn thấy cảnh đêm.
Cô quay đầu nhìn Mộ Cận Bùi, anh một tay chống cằm, vẻ mặt tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Khung cảnh này đột nhiên làm cô muốn vẽ xuống nhưng trong túi lại không có giấy bút.
"Anh có giấy trắng và bút chì không cần tới không?" Quý Tinh Dao đi qua hỏi Mộ Cận Bùi.
"Không có bút chì." Mộ Cận Bùi bảo Trữ Chinh tìm bút chì cho Quý Tinh Dao còn anh xé hai trang giấy trắng từ cuốn sổ ghi chép đưa cho cô, "Em dùng đỡ cái này đi."
Quý Tinh Dao không muốn dùng bút Trữ Chinh đưa, cô chỉ vào cây bút máy trong tay Mộ Cận Bùi: "Em muốn dùng cái này."
Trữ Chinh nhìn sang, cây bút máy đó vô cùng có ý nghĩa đối với sếp, nó là di vật của ba ruột anh, cũng chỉ có vật này là chưa từng rời khỏi người anh trong những năm qua, đến đâu công tác anh cũng mang theo bên người.
Không ai trong nhóm làm việc kể cả Hứa Duệ trước khi từ chức được chạm vào cây bút của anh.
Mộ Cận Bùi thương lượng với Quý Tinh Dao: "Anh tìm cây bút khác cho em."
Quý Tinh Dao lắc đầu, kiên trì: "Em muốn cái này."
Đây là vật duy nhất mà ba mẹ ruột để lại cho anh, bút máy đã dùng hơn ba mươi năm, ba anh cũng dùng nhiều năm sau đó đến tay anh, anh cũng tìm người sửa chữa mấy lần, vẻ ngoài của nó cũng thay đổi không ít.
Anh biết rất ít những chuyện về ba, dáng vẻ ba như thế nào anh cũng sớm quên từ lâu, anh chỉ thỉnh thoảng nghe được vài lời từ bà nội.
Bà nội mỗi lần nhắc đến quá khứ đều rơi nước mắt, dần dần cũng không nhắc lại nữa nhưng hầu như ngày nào bà cũng nhắc về mối hận với nhà họ Quý trước mặt anh.
Năm anh mười tuổi bà nội qua đời, sau này tin tức về ba mẹ ruột cũng hoàn toàn phủ bụi, ảnh chụp cũng không có chỉ còn lại cây bút máy này.
Mộ Cận Bùi do dự một lát, cuối cùng vẫn đem cây bút máy này đưa cho Quý Tinh Dao, "Đã vài năm rồi, dùng không còn tốt nữa."
"Không sao, em thích đồ cổ." Mong muốn của Quý Tinh Dao được đáp ứng, bước chân cô nhẹ nhàng trở lại chỗ ngồi bắt đầu vẽ tranh.
Khóe mắt Trữ Chinh quét một vòng lên người sếp, hóa ra điểm mấu chốt của sếp đối với mỗi người không giống nhau, Quý Tinh Dao có thể làm bất cứ điều gì cô muốn với sếp.
Không biết chuyện này là tốt hay xấu.
Công việc bận rộn nên thời gian cũng trôi qua nhanh chóng, sau hai giờ bức tranh vẽ bằng bút máy của cô đã hoàn thành.
Quý Tinh Dao cất bút và giấy đi, điều chỉnh chỗ ngồi và nửa nằm xuống.
Mộ Cận Bùi vẫn còn đang cùng Trữ Chinh thảo luận kế hoạch đầu tư, anh xoay mặt nhìn Quý Tinh Dao, cô đã ngủ, hai tay buông thõng xuống thành ghế.
Anh thả tài liệu trên tay xuống và nhẹ nhàng đi tới, tắt đèn bên cạnh cô sau đó ôm cô kiểu công chúa.
Quý Tinh Dao tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, cô hoảng hốt chốc lát bỗng nhiên không biết mình đang ở đâu.
Mộ Cận Bùi thấp giọng nói: "Ngủ đi, anh ôm em lên giường."
Trên máy bay có hẳn phòng nghỉ ngơi riêng tư độc lập, bên trong có giường và ghế sô pha, còn có phòng tắm, vật dụng mọi thứ đều đầy đủ.
Quý Tinh Dao chợt nhận ra đây là trên máy bay, giọng cô khàn khàn ngái ngủ, "Vậy anh ngủ ở đâu?"
"Ghế sô pha cũng giống như giường thôi, em ngủ đi." Anh bế cô vào phòng nghỉ.
Bên trong chỉ có ngọn đèn vàng sẫm duy nhất, không chói mắt.
Quý Tinh Dao nhìn quanh một vòng, gian phòng xa hoa và mát mẻ.
Mộ Cận Bùi thả cô xuống giường, "Vali của em ở ngay cửa, phòng tắm có đồ dùng vệ sinh cá nhân của em, tắm xong ngủ sớm một chút, ngủ ngon." Anh hôn lên trán cô một cái.
"Ngủ ngon."
Cửa đóng lại, căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.
Quý Tinh Dao ngồi xuống, mùi hương trên giường giống mùi trên người anh.
Mộ Cận Bùi trở lại khu làm việc tiếp tục làm việc, Trữ Chinh nhìn thời gian, đã hai giờ sáng, hắn hỏi sếp: "Mộ tổng, ngài có muốn nghỉ ngơi không? Chúng ta ngày mai lại tiếp tục."
"Không cần." Mộ Cận Bùi bảo đầu bếp chuẩn bị bữa khuya cùng một chút hoa quả, mấy ngày nay hơn phân nửa thời gian đều cùng Quý Tinh Dao nên còn nhiều việc còn chưa xử lý.
Từ khi làm việc cho đến nay Trữ Chinh đã quen tăng ca, vì sếp không mệt nên hắn cũng treo lên mười hai phần tinh thần, đem những phần tài liệu cần ký lật ra.
Mộ Cận Bùi theo bản năng tìm bút máy nhưng trên bàn không có, lúc này mới nhớ tới trước đó cho Quý Tinh Dao mượn để vẽ tranh, bút máy và giấy vẫn nằm ở phía bên kia bàn.
Trữ Chinh nhận ra sếp đang tìm bút, hắn đi lấy nó và mang nó cùng bức tranh đến, "Mộ tổng."
"Cái gì?" Mộ Cận Bùi cầm lên xem, là bức vẽ anh đang làm việc, gò má và tay anh được vẽ rất sống động, giống anh ở ngoài như đúc.
Sau khi chiêm ngưỡng hơn năm phút anh cẩn thận gấp bức tranh lại và đặt nó vào cuốn sổ tay của mình.
Quý Tinh Dao lúc này ngủ một giấc thật say, sau sáu tiếng tự nhiên tỉnh lại.
Bên ngoài trời vẫn còn tối, còn hơn một giờ thì đến Manhattan.
Mộ Cận Bùi gõ cửa đi vào, Quý Tinh Dao mặc áo choàng tắm tựa trên ghế sô pha nhìn ra ngoài cửa sổ, "Em dậy khi nào?" Anh hỏi.
Em mới vừa dậy, cảnh đêm phía dưới đẹp quá." Cô chỉ ra ngoài cửa sổ.
Mộ Cận Bùi: "Em đi rửa mặt đi, mặc quần áo xong là máy bay hạ cánh."
Quý Tinh Dao đứng dậy rồi giang hai tay, cả người đều trông có vẻ lười biếng.
Ban đầu Mộ Cận Bùi nghĩ rằng cô đang duỗi tay nhưng kết quả là tay cô một mực không để xuống còn nhìn anh chằm chằm, Mộ Cận Bùi hiểu ý bước tới ôm cô.
Sau một tiếng, máy bay hạ cánh.
Lần này cùng đi còn có bác Trương, dù các biện pháp an ninh của Mộ Cận Bùi mạnh hơn mấy bậc so với Quý Tinh Dao nhưng bác Trương vẫn không yên tâm nên tự mình theo tới.
Cuộc sống về đêm của New York vừa