Tề Sâm đi đến ngồi bên cạnh Hứa Duệ, Hứa Duệ đang trả lời email công việc, không kiên nhẫn đẩy mặt hắn ra: "Cút qua một bên đi! Đừng làm ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi."
Tề Sâm không so đo cùng cô, anh ta vừa rồi đột nhiên nhớ lại một chuyện: "Người vừa nãy là Mộ Cận Bùi sếp cũ của em phải không?"
Hứa Duệ liếc xéo hắn: "Thì sao?"
Tề Sâm: "Không có gì."
Hắn mỉm cười, điệu bộ cười trên nỗi đau của người khác: "Phỏng vấn một chút Hứa tổng, nhìn thấy người ngày xưa mình thầm yêu nhưng không được đáp lại hiện đã cô gái mình thích, tâm trạng như thế nào?"
Hứa Duệ lại vỗ đầu hắn một cái: "Cút về chỗ ngồi đi!" Cô cũng lười cùng hắn tán dóc.
Tề Sâm xoa đầu, hắn rèn sắt khi còn nóng: "Tôi quên nói với em một việc, mấy ngày trước ở bệnh viện tôi đã gặp sếp cũ của em và người phụ nữ của anh ta, lúc ấy tôi không biết anh ta ngồi trong xe, nhìn thấy cô gái xinh đẹp tôi liền đi qua muốn xin phương thức liên lạc của cô ấy."
Hứa Duệ trên mặt không có một chút cảm xúc nào, sau đó lại trả lời email.
Tề Sâm cho rằng mình đã kíc.h thích được cô nên tiếp tục thêm mắm dặm muối, "Tôi vừa gặp đã yêu cô ấy, không cần nghĩ nhiều tôi cũng muốn cưới cô ấy, dù cô ấy có đàn ông khác tôi cũng không ngại, chỉ cần cô ấy nguyện ý ở cùng tôi là được."
Hứa Duệ nhấn nút gửi email đi, rời khỏi hòm thư, lúc này mới ngước mắt: "Quý Tinh Dao có thể để ý đến anh sao? Làm phiền anh đến nhà vệ sinh nam soi lại gương trước khi si tâm vọng tưởng."
Tề Sâm: "..."
Hứa Duệ cầm tách trà lên thấm giọng nói: "Cũng chỉ có tôi mắt mù mới chấp nhận anh, đừng không biết mình họ gì."
Tề Sâm: "...!Vậy tôi sẽ mời bác sĩ khoa mắt giỏi nhất đến cho em, em tranh thủ thời gian chữa khỏi mắt rồi đá tôi đi được không?"
Hai tay hắn chắp trước ngực làm một cử chỉ biết ơn.
Hứa Duệ mỉm cười: "Cám ơn, không cần, không gặp cặn bã là tốt rồi."
Tề Sâm thực sự không còn cách nào khác, điều này cũng không kí,ch thích được cô bỏ hắn.
Hắn quay lại chỗ ngồi của mình, một tay chống đầu, ngón tay gõ xuống bàn không theo nhịp điệu.
Hắn thực sự nghĩ không ra: "Duệ Duệ, em nói tôi là cặn bã như vậy, khốn nạn như vậy, đồ tồi như vậy, nhưng em lại ở bên tôi, rốt cuộc em có mưu đồ gì?"
Hứa Duệ yếu ớt nói: "Mưu đồ miễn cưỡng chấp nhận gương mặt này của anh, mưu đồ cho anh sống tốt, mưu đồ để anh có một trái tim phong lưu nhưng không có gan để lừa dối, mưu đồ anh vừa ngu ngốc lại vừa hèn, tôi có thể nắm trong lòng bàn tay chơi đùa."
Tề Sâm: "..."
Bị làm cho tức đến nổi xém chút nữa thất khiếu* chảy máu.
*Thất khiếu: miệng, hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi.
Lúc này, ở nhà hàng bên kia.
Quý Tinh Dao cố gắng nghiêng người để tránh tiếp xúc thân thể với Mộ Cận Bùi, có thể ghế sô pha thực sự không đủ rộng, một người ngồi thẳng thì được nhưng hai người ngồi thì hơi chật.
Cô bị hơi thở của anh vây quanh, một mùi dễ ngửi không tên.
Quý Tinh Dao đưa tay gắp thức ăn, không cẩn thận lại đụng phải Mộ Cận Bùi.
"Xin lỗi anh."
Mộ Cận Bùi gắp đồ ăn vào chén của cô, giọng điệu tự nhiên: "Còn muốn ăn cái gì không?"
Quý Tinh Dao nói lời cảm ơn, tạm thời không cần: "Hay là tôi ngồi bên ngoài nhé? Ngồi ở đây lại đụng trúng anh."
"Không sao." Mộ Cận Bùi nói: "Tôi ngồi bên trong cũng đụng trúng em, không phải sao?"
Quý Tinh Dao muốn nói là ghế chật như thế này ngồi đối diện sẽ tốt hơn.
Bọn họ ngồi sát nhau như vậy không khác gì người yêu, món nào anh cũng gắp cho cô, bữa cơm này anh là người chăm sóc cho cô.
Dù thế nào đi nữa trước khi ký hợp đồng cô sẽ từ chối tất cả cám dỗ đến từ anh.
Đương nhiên với thân phận của anh cũng sẽ không vì mấy đồng tiền mà đi bán sắc của mình.
Dù sao bây giờ cô không hiểu anh nghĩ gì.
Quý Tinh Dao ăn gần xong, đặt đũa xuống và bắt đầu ăn trái cây.
Mộ Cận Bùi tay trái khoác lên mép bàn, tiến lại gần cô, một bên mặt cô có thể thấy cổ tay anh.
Mộ Cận Bùi nhận ra cô nhìn đồng hồ anh mê mẩn, anh không biết rõ lý do nhưng nghĩ rằng cô lại có cảm hứng vẽ tranh nên tháo đồng hồ trên tay xuống và kéo cánh tay trái của cô.
"Này, anh..." Làm gì vậy?
Mấy lời phía sau còn chưa kịp thốt lên, Mộ Cận Bùi đã đeo chiếc đồng hồ lên cổ tay cô.
Chiếc váy hôm nay cô mặt có tay áo ngắn, cánh tay noãn nà được anh nâng lên trong lòng bàn tay, làn da chạm nhau, cô cảm thấy tay anh vừa ấm lại vừa như lạnh.
Tê tê dại dại, cô cũng không biệt được.
Quý Tinh Dao nín thở, cho đến khi Mộ Cận Bùi đeo xong đồng hồ rồi thu tay về cô mới thở lại bình thường.
Mộ Cận Bùi: "Cầm về vẽ đi, tôi có nhiều đồng hồ lắm, đựng vội trả lại." Anh hời hợt nói một câu sau đó tiếp tục ăn cơm như không có chuyện gì.
Quý Tinh Dao cũng giả vờ điềm nhiên như không có việc gì, cô lấy một miếng dứa bỏ vào miệng, ánh mắt thỉnh thoảng rơi xuống cánh tay mình.
Sau bữa ăn Quý Tinh Dao mặc áo khoác vào, cô vô thức chạm vào chiếc đồng hồ qua ống tay áo, sợ đồng hồ có chân chạy đi mất.
Có nhiều người trong thang máy, Mộ Cận Bùi ngăn cô ở bên trong cùng nhất, che chở cho cô, Quý Tinh Dao cuối cùng có thể không cần e dè mà nhìn vào bóng lưng anh.
Gót giày của cô hôm nay không cao, cô đứng vừa qua vai anh.
- -
Thứ hai, chỉ có Quý Tinh Dao là rảnh rỗi nhất.
Cuối cùng cô cũng thực hiện được lời hứa đến đoàn múa để xem múa nhân tiện thăm mẹ mình.
Quý Tinh Dao đã học vẽ từ khi còn học tiểu học, công việc Doãn Hà lại bận rộn nên hai mẹ con dành rất ít thời gian bên nhau, hai người thường gọi video cho nhau.
Sau bao lần lỡ hẹn cuối cùng cũng mong chờ được con gái, Doãn Hà tự mình đến dưới lầu đón cô, trêu ghẹo nói: "Hôm nay vũ đoàn chúng ta làm ăn phát đạt."
Quý Tinh Dao nắm tay mẹ lắc qua lắc lại, nũng nịu nói: "Mẹ, mẹ đừng cà khịa con."
Doãn Hà nhìn con gái từ trên xuống dưới, luôn cảm thấy có điều gì đó khác thường, con gái trong mắt bà không bao giờ xấu, hôm nay lại vô cùng bắt mắt, từ trong ra ngoài dường như đều tràn đầy hạnh phúc, niềm vui sướng nhuộm từ đáy lòng đến chân mày làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Có lẽ tác phẩm của con gái bán được giá cao nên vui vẻ trong lòng.
Quý Tinh Dao nghi hoặc nhìn mẹ: "Sao vậy mẹ?"
Doãn Hà: "Rất xinh, nhìn con hoài không chán."
Quý Tinh Dao nghịch ngợm: "Vậy con còn phải cảm ơn ba mẹ, ba mẹ khéo đẻ như vậy mà."
Hai mẹ con vừa nói chuyện vừa đi lên lầu.
Quý Tinh Dao đã từng đến vũ đoàn khi còn bé, mấy năm nay vũ đoàn sửa chữa đổi mới, một chút cô cũng không nhận ra.
Cô đánh giá xung quanh, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào tấm poster lớn trên tường.
Trong đám đông cô luôn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra mẹ mình.
"Mẹ, người đứng bên cạnh mẹ chính là Chu Vũ Tây mẹ thường nhắc đến phải không?"
"Con biết cô ấy à?"
Ánh mắt Doãn Hà cũng rơi vào tấm poster.
Quý Tinh Dao lắc đầu, ngoại trừ vẽ tranh cô không chú ý bất cứ điều gì khác.
"Khí chất thanh thoát không giống bình thường, xem ra mẹ cũng có một học trò đáng tự hào." Cô lại tiện thể khen mẹ một lần nữa.
Chu Vũ Tây là múa chính cũng là học trò duy nhất của Doãn Hà.
Doãn Hà nói về Chu Vũ Tây: "Bạn trai cô ấy là bác sĩ phụ khoa khá nổi tiếng, nếu biết con đến bệnh