Bọn họ cùng nhau đi vào một tòa nhà.
Nói là một tòa nhà nhưng lại xây ngược xuống phía dưới lòng nhất.
Cách xây dựng kiểu này có phần giống với mật thất nhỉ!
Ngay khi vừa bước vào, một cô gái xinh đẹp ăn mặc một chiếc váy bó sát màu đỏ gợi cảm cúi người chào.
"Chào mừng tiên sinh!"
Không biết người khác thế nào, chứ cô thấy ăn mặc thế nào quá là…phản cảm!
Thật sự quá là cay mắt!
Chắc là bởi vì Tử Sở Tuyên từ một thế giới phong kiến tới, ở đó cho dù là nữ nhân thanh lâu đi chăng nữa cùng lắm chỉ là ăn mặc hở vai hoặc tay.
Đặc biệt là trước mặt một vị Thiên Tử, càng phải chú trọng cách ăn mặc.
Nếu quá phản cảm thì đó chính là tội khi quân!
Có lẽ vì thế mà Tử Sở Tuyên không mấy hảo cảm với cách ăn mặc hở bạo như những cô gái ở chợ đen của thế giới hiện đại này!
Tịch Mặc Thương dường như cảm nhận được sự khác thường của cô, liền hơi cúi người ngang với mặt cô, hỏi.
"Có chuyện gì?"
"Mấy người phụ nữ ở chợ đen này, cách ăn mặc của họ thật phản cảm!"
"Ha! Vậy tôi có nên khen cô ngây thơ không?"
"Không!"
Ngây thơ sao? Hai chữ đó đã sớm không còn tồn tại ở trong cô từ cái ngày được đón về hoàng cung rồi!
Hai người đi đến cuối, một cánh cửa khác mở ra.
Cánh cửa này có chút đặc biệt.
Nó tự động mở ra!
Bên trong là một không gian rất nhỏ.
Cô không thắc mắc nhiều mà đi theo vào.
Nếu như còn thắc mắc,không biết bọn họ có xem cô thành kẻ lập dị hay không?
Bước vào bên trong, Tử Sở Tuyên âm thầm đưa mắt nhìn xung quanh, so với lần ở trên xe thì đã thu lại hơn nhiều, nhưng vẫn bị Tịch Mặc Thương phát hiện.
"Đừng nói với tôi là ngay cả thang máy cô cũng không biết đấy chứ?"
Tử Sở Tuyên ngẩng đầu lên nhìn anh ta, phát hiện anh ta cũng đang nhìn cô.
Đôi mắt hai người chạm nhau.
Tử Sở Tuyên cảm thấy có chút mỏi cổ.
Sao bây giờ cô mới phát hiện, thì ra anh ta cao như vậy!
"Có thể nói là như vậy đi!"
Thì đúng mà, cô đúng là không biết cái này!
Bỗng thang máy đột nhiên đi xuống phía dưới, Tử Sở Tuyên bị nó làm cho giật mình, tinh thần trở lên căng thẳng, bàn ta càng nắm chặt lấy tay Tịch Mặc Thương hơn.
Cái phòng bé tí này đang rơi sao?
"Tôi thật sự rất tò mò không biết vì sao Túc Gia lại có thể nhận nuôi một kẻ lập dị như cô?"
"Lập dị?"
Cô lập dị chỗ nào chứ?
Mà thằng cha này bị đập đầu ở đâu sao? Cô vốn dĩ chẳng muốn đôi co với anh, nhưng mà thằng nhãi này cứ năm lần bảy lượt nói xỏ xiên cô!
Nếu thân phận cô vẫn còn là Hoàng Đế, cô cam đoan, với mấy lời nói đó, chắc chắn cô sẽ đem hắn giết rồi ném vào rừng cho dã thú ăn thịt!
Còn hiện tại, bà đây nhịn!
Ai bảo cô đang ở nhờ trong nhà anh ta chứ!
Nhưng mà không có nghĩa là cô bỏ qua.
Đợi đó đi, rồi sẽ có một ngày bà đây trả thù!
Tử Sở Tuyên chính là như vậy, không cần biết là lớn hay nhỏ, chỉ cần đã đắc tội qua cô, cô sẽ ghi thù rất lâu!
Tinh!
Tháng máy mở ra, ba người tiếp tục đi.
Tới một căn phòng, Tần