"Không thể nào!"
Tôn Dịch hoàn toàn không thể nào mà tin nổi cái tên gây nhom,nhỏ bé kia lại lật ngược tình thế dành chiến thắng!
"Tôi thẳng rồi, vậy toàn bộ chỗ này chính là của tôi!"
Tử Sở Tuyên không thể nào che giấu đi ý cười trong mắt, mặc kệ gương mặt méo mó của Tôn Dịch
"Cô có thể trả lại thẻ cho tôi hay không? Dù sao thì cô cũng có hai cái thẻ kia của bọn họ rồi!"
Vẻ mặt Tôn Dịch mong chờ, nhưng câu tar lời của Tử Sở Tuyên giống như gáo nước lạnh dội lên người anh ta
"Đương nhiên là...không!"
Đồ vật đã thuộc về cô thì làm gì có chuyện cô trả lại.
Cứ ở đó mà mơ đi!
Mặt Tôn Dịch không thể nào xám xịt hơn, Triệu Chí Kính nhịn không được mà bật cười
"Cười, cười, cười, suốt ngày chỉ biết cười!"
"Tôn Thiếu chắc phải lại bị lão gia tử ở nhà tịch thu hết tiền chỉ còn mỗi cái thẻ này thôi đấy chứ?"
"Tôi chẳng qua chỉ là mua một con dao cổ mà thôi, lão gia tử ở nhà thấy nó liền khó hết tài khoản ngân hàng của tôi, còn mỗi cái này là dùng được!"
Nghĩ lại Tôn Dịch càng buồn bực.
Anh cũng chỉ là mua thêm một món đồ cổ mà thôi, có cần phải làm quá lên như vậy không chứ!
Tôn Thiếu Gia ở Đế Đô này ai mà không anh ta vô cùng đam mê đồ cổ, đặc biệt là những món vũ khí từ thời xa xưa.
Chỉ cần lọt được vào mắt Tôn Dịch, tiền không phải là vấn đề!
Tôn lão gia thấy cháu trai đã vì cái sở thích này mà tốn không biết bao nhiêu tiền thì cũng rất đau đầu, nhiều lần ngăn cản nhưng bất thành
Mới hôm qua thôi, Tôn Dịch có mua một con dao cổ được phán đoán đã tồn tại cách đây hơn 3000 năm với một mức giá trên trời, khoảng hơn 300 tỷ.
Biết được chuyện này, Tôn lão gia bị làm cho tức giận không nhẹ, lập tức đem toàn bộ thẻ tín dụng của Tôn Dịch khóa lại, chỉ để mỗi một cái
"Tôi nói cho các ngươi biết, con dao cổ đó phải nói là trên cả tuyệt vời! Cho dù đã tồn tại hơn 3000 năm nhưng độ sắc bén của nó còn hơn cả dao kiếm bây giờ.
Thiết kế vô cùng tinh xảo, trên chuôi dao còn có một viên hồng ngọc có màu đỏ vô cùng đẹp, một bông liên hoa được khắc trên lưỡi dao.
Phải rồi, còn có một dòng chữ cổ.
Đáng tiếc là phiên dịch được nó!"
Tử Sở Tuyên vốn đang vui vì đã kiếm được một số tiền, khi nghe đến Tôn Dịch thao thao bất tuyệt nói về món đồ mới của anh ta.
Sao cô cứ có cảm giác con dao cổ mà anh ta nói quen quen thế!
"Đúng rồi, tôi có mang nó theo.
Chờ một chút!"
Tôn Dịch cúi người xuống, lôi từ gầm bàn ra một chiếc hộp.
Gạt hết mấy chai rượu vang sang một bên, đem chiếc hộp đặt lên bàn
Chiếc hộp được làm bằng kim loại, chỉ to cỡ một quyển sách bình thường
Đem hộp mở ra, một ánh sáng đỏ lóe lên, con dao