Khi Hoàng Đế Xuyên Tới: Cô Dâu Thứ Chín Của Tịch Gia!

Chương 14


trước sau


Dây buộc mặt nạ của cô bị lỏng, tiếng súng vừa dứt, mặt nạ cũng rơi xuống
Gương mặt tuyệt sắc lộ ra trước mặt ba người!
Trong ba người ở đây cũng chỉ có Tôn Dịch chưa nhìn thấy gương mặt của cô, còn Triệu Chí Kính đã nhìn thấy mặt lúc mà Tịch Mặc Thương gọi anh ta tới khám bệnh cho Tử Sở Tuyên
Lần đầu nhìn thấy gương mặt này, anh ta không nhịn được mà cảm thán.

truyen bjyx
Trên đời này thật sự có người đẹp như vậy sao?
Ở Đế Đô, ngươi được mệnh danh là đẹp nhất Kim Như Thuần, nhưng anh cảm thấy đứng trước mặt cô, Kim Như Thuần chả là gì!
Gương mặt đó, nhìn một lần khó quên!
Nên ngay khi mặt nạ vừa rơi xuống, Triệu Chí Kính liền nhận ra cô ngay
"Cô là Minh Nhạc Y!"
"Cái gì? Cô ta chính là cô dâu thứ chín kia của Tịch Gia, Minh Nhạc Y?!"
Tôn Dịch hoàn toàn không thể ngờ được, người Tịch Mặc Thương đẫn theo không phải người phụ nữ nào khác mà đó lại chính là Minh Nhạc Y!
Minh Nhạc Y, cái tên này nổi tiếng khắp Đế Đô không phải vì tài năng, cũng chẳng phải vì dung mạo, cô ấy nổi tiếng là do sự vô dụng, yếu đuối và xấu xí của mình!
Nhưng mà khoan, nhìn tình hình hiện tại cái lời đồn bên ngoài hình như có gì đó sai sai nha

Xấu xí sao? Gương mặt tuyệt sắc kia mà xấu xí thì ai đẹp đây?
Vô dụng thì không biết có vô dụng thật hay không nhưng mà nói cô ấy yếu đuối thì có phải là...Ờ, nói sao nhỉ?
Tốc độ nhanh, ra tay dứt khoát, ánh mắt của cô ấy lúc này không che giấu sát khí bên trong.

Ánh mắt ấy rất giống với ánh mắt Tịch Mặc Thương những lúc tức giận
Đều thị huyết, lạnh lùng, tạo cảm giác vô cùng áp lực khiến người khác không dám nhìn thẳng!
Cô ta mà yếu đuối vậy ngay cả trong giới Hắc Bang chả có ai mạnh mẽ rồi!
Bên ngoài đúng là toàn đồn tin nhảm nhí!
Không biết có phải do Tôn Dịch ảo giác hay không, giờ nhìn kỹ lại cứ cảm thấy trên người người phụ nữ này có một cỗ khí chất cao quí khó ai sánh bằng!
Tử Sở Tuyên không thèm nhìn người mà cô vừa giết, cô cúi đầu xuống sờ khẩu súng
Thứ này có thiết kế rất nhỏ gọn, so với nỏ còn nhỏ hơn, uy lực cũng mạnh hơn gấp nhiều lần cung tên.

Không biết cách thức tạo ra nó như thế nào?
"Cũng không khó dùng lắm!"
Tử Sở Tuyên vừa xem xét khẩu súng trong tay, miệng lẩm bẩm một câu
Âm thanh của cô không lớn không nhỏ, nhưng đủ để ba người trong phòng nghe được.

Khóe miệng bọn họ hung hăng co giật
Vừa nãy nhìn cách cô dùng súng, bọn họ còn tưởng cô đã được học rồi chứ!
Tử Sở Tuyên trước đó làm sao mà được học cách dùng súng.

Cô chỉ là nhìn cách tên ám sát khi cầm rồi bắt chước theo mà thôi!
Lúc này, Tần Phong cũng chạy vào, nhìn người kia đã chết, rồi nhìn Tử Sử Tuyên đang cầm súng
"Chắc không phải là

do cô giết hắn đó chứ?"
Bị hỏi như vậy, gương mặt Tử Sở Tuyên vẫn tỉnh bơ mà trả lời
"Thì sao? Anh ta muốn giết tôi! Vậy không lẽ tôi nên để anh ta giết tôi sao?"
"Không...không phải!"

Tử Sở Tuyên dường như đã quên mất, ở thế giới hiện đại này tùy tiện giết người chính là phạm pháp!
Tần Phong nhìn sang Tịch Mặc Thương muốn xem ý kiến của anh thế nào
"Xử lý đi!"
Giọng nói lạnh lùng không hề có một chút thương hại nào.

Tịch Mặc Thương đi đến chỗ mặt nạ của cô rơi, cúi người nhặt nó lên, đưa cho cô.

Tử Sở Tuyên chả cảm thấy có gì không ổn nên nhận lấy.

Nhưng ba người còn lại không cảm thấy vậy!
Ôi mẹ ơi! Tịch Tổng vừa cúi người nhặt đồ cho người khác, hơn nữa còn là phụ nữ!
Tin này mà truyền ra ngoài bọn họ đảm bảo sẽ lên Top 1 tìm kiếm cho mà xem!
Tịch Mặc Thương không để ý đến bọn họ, tiến tơi bần cầm lấy mặt nạ của mình, sau đó năm tay Tử Sở Tuyên kéo đi
"Từ từ!"
"Chuyện gì nữa?"
Cô chạy lại bàn, cầm lấy chiếc thẻ đen của Tôn Dịch, sau đó cùng Tịch Mặc Thương đi ra ngoài
Tôn Dịch lúc này mới phản ứng lại nhớ tới chuyện lúc này
"Khoan đã! Trả dao, trả tiền lại cho tôi!"
Anh ta muốn đuổi theo nhưng thứ chào đón anh ta lại chính là án mắt chết chóc của Tịch Mặc Thương
Tôn Dịch khựng lại, chân không dám bước thêm, chỉ biết khóc ròng nhìn bóng dáng hai người đi xa

Trên xe, Tịch Mặc Thương lái xe, Tử Sở Tuyên ngồi ghế phụ.

Cô vẫn chỉ chú tâm tới khẩu súng trong tay
Bỗng khẩu súng bay lên, không phải bay lên mà lại bị Tịch Mặc Thương lấy đi
"Cái đó không phải của anh, mau trả lại cho tôi!"
Đột nhiên xe phanh gấp, khiến cho cả người cô ngã về phía trước
Tử Sở Tuyên có chút tức giận, trừng mắt nhìn Tịch Mặc Thương, nói
"Anh bị điên à!"
Tịch Mặc Thương đem khẩu súng vứt ra ghế sau.

Xe của hai người dừng giữa đường, cũng may hiện tại là đêm nên không có xe cộ qua lại
"Cô là ai?"
Bị hỏi bất ngờ như vậy Tử Sở Tuyên không hề hoảng loạn, bình tĩnh trả lời
"Không phải anh đã biết rồi sao? Hay là quên rồi? Có cần tôi nói lại cho anh biết hay không?".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện