Tử Sở Tuyên sau khi trở lại phòng, liền lần nữa lấy Hồng Liên ra.
Quần áo ở thế giới này rất đơn giản, không rườm rà như thế giới của cô, đem Hồng Liên giấu trên người mà không bị phát hiện là một chuyện rất khó.
Nếu như Hồng Liên có thể tùy ý biến mất xuất hiện theo ý của cô thì tốt biết mấy!
Nhưng thật đáng tiếc, cô không phải thần tiên gì đó!
Trong đầu Tử Sở Tuyên vừa nảy ra suy nghĩ này, chỉ suy nghĩ vu vơ vậy thôi, ai ngờ được một giây sau Hồng Liên liền biến mất ngay trước mắt cô.
Tử Sở Tuyên không khỏi kinh hãi, vội vàng đứng đậy tìm Hồng Liên khắp phòng.
Từ gầm ghế, gầm bàn, gầm tủ đến cả gầm giường, cả căn phòng vốn dĩ gọn gàng lúc này đã trở lên bừa bộn vô cùng.
Mồ hôi trên gương mặt cô lăn xuống, Tử Sở Tuyên ngồi trên ghế, biểu cảm trở lên thâm trầm.
Tìm cả tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy đâu, chẳng lẽ có kẻ nào dám ngay trước mặt cô lấy đi Hồng Liên?!
Nhưng kẻ nào gan to như vậy, đồ của cô mà cũng dám cướp!
Tử Sở Tuyên bình ổn lại cảm xúc, đột nhiên trong đầu nhớ lại dòng suy nghĩ hồi lãy.
Chắc không phải là...
"Hồng Liên!"
Lời vừa dứt, một con dao nhỏ chuôi dao đính một viên hồng ngọc xuất hiện trước mặt cô.
Trên mặt Tử Sở Tuyên không giấu nổi vẻ vui mừng.
Thật sự Hồng Liên có thể biến mất xuất hiện theo ý của cô, đúng là quá tốt!
Sau này có gặp nguy hiểm thì cũng có cái cứu nguy.
Phải rồi, cô đã nói với Tịch Mặc Thương là nửa năm sau cô sẽ chủ động rời khỏi Tịch Gia, mà hiện tại cô vẫn chưa quen thuộc hết hoàn toàn với thế giới này.
Không được, cần phải nhanh chóng thích nghi mới được!
Nếu không khi rời đi cô sẽ phải lang thang ngoài đường, ngủ gầm cầu.
Sao có thể như thế được, cô chính là một Hoàng Đế, lòng tự trọng không cho phép bản thân phải trở thành một kẻ lang thang!
Mí mắt cô nặng trĩu, cơn buồn ngủ ập đến.
Vươn vai ngáp một cái, Tử Sở Tuyên lập tức nhảy lên giường ngủ mà không hề quan tâm tới cái đống lộn xộn mà cô vừa gây ra.
Nói đúng hơn là cô còn không biết bản thân vừa mới gây ra một đống lộn xộn.
Người khác không biết khi mới nhìn vào còn tưởng là có người mới đánh nhau ở đây!
Bởi vì không dọn dẹp nên khi vừa mới sáng sớm, khi Thái Nhữ lên phòng gọi cô, nhìn thấy cả phòng lộn xộn, tưởng có chuyện gì không hay xảy ra liền hét toáng lên.
Cả dinh thư Tịch Gia vốn yên tĩnh liền bị tiếng của Thái Nhữ phá hỏng.
Tử Sở Tuyên vốn đang ngủ ngon, đột nhiên bị tiếng hét làm giật mình tỉnh giấc.
Tưởng có chuyện gì xảy ra, biểu cảm không khỏi hốt hoảng.
Tịch lão phu nhân và Tịch Mặc Thương cũng bị Thái Nhữ làm cho giật mình vội vàng lên xem.
"Có chuyện gì?"
"Thái Nhữ, mới sáng sớm, bà đừng có lên phòng tôi hét vậy chứ?"
"Thiếu phu nhân, cô có bị thương ở đâu