"Được một người lớn hơn tận hai tuổi gọi bằng chị, tôi cảm thấy thật có lỗi với lương tâm!"
Tử Sở Tuyên đặt tay lên ngực nói.
Không biết là vô tình hay cố ý mà chữ tận cô nói nhận mạnh.
Bà đây sống trong thâm cung bao nhiêu năm.
Mấy trò dơ bẩn của cung phi đã được chứng kiến không biết bao nhiêu lần.
Chỉ vài ba câu mà cũng muốn hạ bệ được cô, đúng là nằm mơ!
Vừa nhìn là biết, Túc Uyển Uyển dù đã hai mươi mấy tuổi đầu nhưng chưa từng trải qua biến cố gì lớn, có thể nói là chưa trưởng thành hẳn.
"Là do tôi thất lễ rồi!"
Túc Uyển Uyển gượng gạo cười, trong lòng không biết đã mắng Tử Sở Tuyên bao nhiên lần.
Tử Sở Tuyên nhìn cô ta.
Với cái bản tính ghen ghét ngấm vào trong máu từ bé, nhìn thấy khuôn mặt hiện tại của cô, trong lòng chắc là đang tìm cách khiến cô xấu mặt!
"Là do tôi đi không cẩn thận đâm vào cô, vì để lời xin lỗi có thành ý hay là tôi mời cô một bữa!"
Túc Uyển Uyển muốn tiến tới cầm tay Tử Sở Tuyên, nhưng lại bị cô tuyệt tình né đi.
Bàn tay Túc Uyển Uyển cứng đờ dừng lại trong không trung.
Trong lòng cô ta cố gắng bình tĩnh lại.
Từ trước tới nay đi đâu cũng là tâm điểm của sự chú ý, người muốn tiếp cận nhiều không đếm xuể, nào giống như bây giờ bị tuyệt tình né tránh.
"Xin lỗi, tôi không thích người khác chạm vào người!"
Ngoài mặt thì nói là xin lỗi nhưng giọng nói lại không có chút hối lỗi nào, thậm trí là mang theo chút kiêu ngạo.
"Không...không sao!"
"Túc tiểu thư nhớ lần sau cận thận.
Nếu cứ đi đường mà mà mắt để trên trán như vậy, coi chừng dẫm phải đuôi chó thì không hay!"
"Cô!"
Tử Sở Tuyên không thèm nhìn cô ta nữa rời đi.
Đây cũng chỉ là lời chào hỏi mà thôi.
Hiện tại cô không có tiền tài, địa vị hay quyền lực trong tay, bớt chọc phiền phức là tốt nhất.
Bây giờ nghĩ lại cảm thấy hóa trang đi tới Túc Gia quả là chuyện đúng đắn.
Nếu là hiện tại là Minh Nhạc Y chứ không phải Tử Sở Tuyên, thì chắc chắn Minh Nhạc Y sẽ vui vẻ vác cái khuôn mặt đã phục