Ngay lúc Tử Sở Tuyên và Tịch Mặc Thương đang phân cao thấp xem khí thế của ai mạnh hơn thì nguy hiểm lần nữa ập tới.
Một quả lựu đạn lăn tới chỗ bọn họ.
Mọi người biến sắc, lập tức lùi lại.
Tử Sở Tuyên nhìn thấy biểu cảm của bọn họ, cũng biết đây chả phải thứ tốt đẹp gì nên cũng không đứng yên chờ chết, tức tốc lùi lại.
Tịch Mặc Thương lần lữa muốn kéo cô ra chỗ an toàn, nhưng lần này anh chậm hơn một bước, Tử Sở Tuyên ngay khi vừa nhận thấy nguy hiểm thì đã lùi ngược lại phía Tịch Mặc Thương.
Mày Tịch Mặc Thương thoáng nhíu lại, trong long mạc danh hiện lên cỗ tức giận.
Đã tới chô nguy hiểm mà còn không chịu ra nơi an toàn đứng.
Cô ta cảm thấy bản thân giống như tiểu cường sao?
"Thật không ngờ Tịch lão đại cũng có ngày cứu người khác, nữa còn là một người phụ nữ đấy.
Thật hiếm thấy!"
Một giọng nói âm tà truyền đến.
Khói bụi tản đi, một nhóm người khác tay cầm vũ khí xuất hiện.
Đây chính là những người mà Tịch Mặc Thương muốn giết.
Một mình Tử Sở Tuyên đứng lẻ bóng một chỗ.
Tên cầm đầu bên kia nhìn thấy cô, ánh mắt háo sắc không hề che giấu dán chặt lên người Tử Sở Tuyên.
"Em gái à, nơi này nguy hiểm.
Qua đây anh sẽ bảo vệ em!"
Tên kia nở nụ cười *** dê.
Tử Sở Tuyên chỉ cảm thấy bụng cuồn cào, cảm giác những gì ăn hôm nay sắp nôn hết ra.
Tên này thật xấu!
Cả người rậm lông, râu ria không thèm cạo, dáng người cao lớn xăm đầy người, đầu thì hói, mặt thì đầy sẹo.
Quả thực xấu không gì sánh được.
"Chồng tôi rất đẹp trai, tôi không nỡ bỏ!"
"Em gái còn trẻ như vậy mà đã lấy chồng rồi sao?Thật đáng tiếc mà! Chi bằng bỏ tên đó đi theo tôi, đảm bảo em gái ăn sung mặc sướng cả đời!"
Ánh mứa Tịch Mặc Thương thoáng hiện lên sát khi nhưng biến mất rất nhanh.
Tử Sở Tuyên bật cười, ngón tay chỉ về phía Tịch Mặc Thương đang đứng cách đó không xa.
"So với việc ăn sung mặc sướng cả đời thì tôi vẫn thích nhìn gương mặt đẹp trai của chồng tôi cả đời hơn!"
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, tây cả đứng hình mất mấy giây.
Cô ta nói...Tịch Mặc Thương là...chồng cô ta?
"Chồng tôi đẹp trai như vậy, cho dù tên xấu xí anh có nhiều tiền hơn thì tôi cũng không nỡ rời khỏi anh ấy đâu.
Đúng không Tiểu Thương Thương của tôi!"
Về đầu Tịch Mặc Thương nghe sắc mặt hòa hoãn hơn chút, nhưng khi nghe đến cái tên Tiểu Thương Thương mà Tử Sở Tuyên dùng để gọi anh, sắc mặt lập tức đen lại.
Tiểu Thương Thương?
Cô coi anh thành một đứa con nít sao?
Tử Sở Tuyên nháy mắt một cái với Tịch Mặc Thương, một bộ dáng yêu anh ta rất nhiều.
Tần Phong nhìn cô mà lòng ảo não không thôi.
Mới phút trước cô như muốn đánh Tịch Tổng, phút sau thì lại tỏ ra yêu Tịch Tổng rất nhiều.
Thiếu Phu Nhân này rốt cuộc