"Tôi biết rồi, Hoàng Đế Bệ Hạ, à không, ý tôi là Tử…Tử…Tử…"
Tử Sở Tuyên:" Tên của tôi khó gọi đến thế sao?"
"Cô quên là không được phép gọi thẳng tên của Hoàng Đế, như vậy là đại tội.
Mà là đại tội chỉ có!"
Phan Việt Vân làm động tác cắt cổ.
Tử Sở Tuyên nhìn anh ta vài giây chỉ biết thở dài.
"Tôi đã không còn là Hoàng Đế nữa, nơi đây cũng không phải là Lăng Huyên Quốc, cho dù anh có lôi cả 18 đời rồi tông Tử Thị ra gọi cũng không giết anh đâu!"
Phan Việt Vân suy nghĩ rồi gật gật đầu.
Đúng vậy, Lăng Huyên Quốc và Đế Đô cách nhau tận một cái thế giới, cho dù có lôi cả tổ tiên Tử Thị ra mắng cũng đâu thể làm gì anh.
Đột nhiên anh ta nghĩ tới chuyện gì đó, ánh mắt hiện lên vẻ xấu xa nhìn Tử Sở Tuyên.
"Cô nói cho tôi bí mật động trời về giới tính thật của cô, không sợ sau khi trở lại Lăng Huyên Quốc tôi sẽ đem chuyện này nói ra sao? Cô chắc chắn biết hậu quả nghiêm trọng của nó nhỉ?!"
Trong lòng Phan Việt Vân lúc này đã cười lớn.
Tử Sở Tuyên à Tử Sở Tuyên, cô cuối cùng cũng có ngày bị người khác uy hiếp.
Trên mặt Phan Việt Vân ghi rõ dòng chữ "Cầu xin tôi, tôi sẽ giữ bí mật!".
Trong lúc anh ta đang chờ đợi sự cầu xin từ Tử Sở Tuyên thì cô lại ném cho anh ta một ánh mắt khinh thường.
"Anh có cách quay lại đó sao?"
Câu nói như gáo nước lạnh tạt thẳng lên mặt Phan Việt Vân.
Phải rồi, nhất thời quên mất vấn đề mấu chốt này!
Nếu mà có cách quay về được thế giới cũ thì anh đâu có ở đây hai mươi mấy năm trời.
"Ha ha ha, tôi cũng chỉ là nói đùa thôi, nói đùa thôi, đừng có để ý!"
Tử Sở Tuyên liếc xéo Phan Việt Vân một cái.
Trưởng tư nhà Phan Tướng Quân hóa ra còn có tính cách như vậy.
"Không nói mấy chuyện vớ vẩn này nữa.
Gần một tháng trước tôi mới xuyên tới đây, thời gian trước đó khi còn ở Lăng Huyên Quốc tôi nhớ là lúc đó thời gian là sau một năm anh chết, mà anh lại nói bản thân đã tới bản thân đã sống ở thế giới này hai mươi mấy năm, vậy nghĩ là sao?"
Phan Việt Vân