Tử Sở Tuyên ném cho anh ta một ánh mắt khinh thường.
Đừng tưởng cô chỉ biết một xử lý việc chính trị, cô cũng biết kiếm tiền chứ bộ.
Không phải chỉ là kiếm tiền thôi sao, dẫn dắt cả một đất nước đi lên cô còn làm được, thì kiếm tiền chắc chắn cũng làm được.
"Vậy để tôi kiếm cho cô một công việc thích hợp!"
Bởi vì Tịch Gia nằm gần bên ngoài Đế Đô, con đường mà bọn họ đang đi cũng không có mấy xe cộ qua lại.
Thỉnh thoảng cũng chỉ có vài chiếc xe từ bên ngoài thành phố vào.
Cứ nghĩ sẽ yên ổn mà đi vào trong Đế Đô, nhưng không, giữa đường lại gặp chuyện.
Một tiếng nổ lớn vang lên, bánh xe đã bị thủng nốp.
Xe của bọn họ đang đi bắt buộc phải phanh gấp lại, cả người Tử Sở Tuyên lao về phía trước, đầu suýt nữa đập vào kính.
Mới tới một thế giới mới, ra bên ngoài có hai lần, mà lần nào cũng gặp chuyện.
Lần trước là cô tự tìm đến không nói, lần này chỉ đi trên đường thôi mà cũng có chuyện được.
Chưa kể đây là con đường không có mấy xe.
Phía trước, mấy chiếc xe chắn ngang đường, khiến cho đường bị tắt.
Nếu chỉ đơn giản chỉ là tắt đường đơn thuần thì không nói làm gì, nhưng phía trước hình như đang có đánh nhau.
Mà không phải hình như đâu, bởi vì bọn họ ai cũng có súng.
Xe của bọn họ bị thủng nốp cũng là do bọn họ bắn thủng.
Một đám người ai tay cũng cầm súng đang chĩa vào một người đàn ông, ai nấy cũng đằng đằng sát khí.
Người đàn ông kia chỉ có một mình, trông khá trẻ tuổi.
Tử thần kề cận như vậy nhưng người đó vẫn rất bình tĩnh.
"Xem ra là ân oán giữa người trong giới hắc đạo!"
"Chúng ta có thể yên ổn qua chứ?"
"Nhìn tình hình này, chỉ sợ rất khó!"
Nếu là trong giới hắc đạo hiện tại không nên dính dáng đến tránh phiền phức, nhưng nhìn tình hình hiện tại, đám người này ai cũng đằng đằng sát khí, chỉ sợ cũng sẽ giết luôn bọn bọn họ bịp miệng.
Đám người kia nhìn về phía bọn họ, người cầm đầu giơ tay lên, những người khác đi đến gõ cửa xe bọn họ.
Phan Việt Vân nhìn Tử Sở Tuyên, Tử Sở Tuyên ra hiệu xuống xe.
Hai người đi xuống xe, hai khẩu súng dí phía sau gáy, chỉ cần