Tử Sở Tuyên đoạt lấy khẩu súng trong tay Du Thi Cảnh, sau đó đi tới trước mặt Iwasaki Gi.
Hồng Liên ở phía sau Du Thi Cảnh, cô không lo anh ta có thể chạy được.
Nếu dám chạy, cô có thể đảm bảo Du Thi Cảnh liền lập tức biến mất khỏi thế gian này.
"Tôi đang muốn thành lập một thế lực cho riêng mình ở Đế Đô này.
Sát thủ đứng đầu, anh nghĩ sao khi trở thành thuộc hạ của tôi?"
Tử Sở Tuyên cúi đầu từ trên cao nhìn xuống Iwasaki Gi, tay vuốt v.e khẩu súng.
Giọng nói rất bình thường, không hề lộ ra chút uy hiếp, hay ép buộc nào, giống như chỉ đơn thuần hỏi thôi.
"Tôi sẽ không bao giờ trở thành thuộc hạ dưới trướng của bất kỳ ai hay bất kỳ thế lực nào!"
"Vậy thật đáng tiếc nhỉ! Anh biết không, tôi và Du Thi Cảnh kia có một điểm giống nhau, đó là thứ gì không có được đều sẽ phá hủy, để không có bất kỳ ai đạt được!"
Người như này, tính cách rất quật cường, càng ép buộc chỉ khiến cho kết quả đi ngược lại.
Dù có thu dưới trướng rồi cũng sẽ có một ngày chó phản chủ cắn ngược lại.
Cho nên đã không có được chỉ bằng hủy đi tránh hậu họa sau này.
"Nếu cô nghĩ tôi sợ chết thì đúng là sai lầm!"
"Không! Tôi chỉ nghĩ lát nữa sẽ hủy thi diệt tích bằng cách nào thôi!"
Tiếng súng vang lên, Iwasaki Gi ngã xuống, máu nhiễm quần áo.
Tử Sở Tuyên sắc mặt không đổi nhìn Iwasaki Gi dần chết đi.
Khi vừa tính quay người sử lý nốt Du Thi Cảnh kia thì trên người Iwasaki Gi rơi ra một thứ gì đó.
Tiếng đồ vật rơi xuống, Tử Sở Tuyên bị nó hấp dẫn.
Sắc mặt cô khẽ biến khi nhìn thấy nó.
Đó là một miệng ngọc bội trạm khắc hoa văn một con phượng hoàng đang tung cánh, hoa văn tinh xảo đến từng chi tiết.
Tử Sở Tuyên cúi xuống nhặt ngọc bội lên, nhẹ nhàng vuốt v.e vài cái.
Trong đầu hiện lên ký ức trước kia, trên mặt không hiện lên biểu cảm gì.
Cô đứng quay lưng về phía Phan Việt Vân và Du Thi Cảnh, nên hai người cũng không rõ biểu cảm của