"Anh có muốn thử hay không?"
Tử Sở Tuyên chống cằm, mắt hơi híp lại, miệng nở một nụ cười nhẹ, vẻ mặt như đang dò hỏi.
Không biết có phải do vết thương hay do trời nóng mà Iwasaki Gi cảm nhận được sau lưng đã ướt mồ hồi.
"Tôi không có người thân!"
"Còn tôi thì có rất nhiều cách khiến anh nói ra thông tin tôi cần!"
Tử Sở Tuyên thu lại nụ cười, ngả người về phía sau, hai chân vắt chéo, nhìn như một tên hôn quân.
Iwasaki Gi hơi mím môi, đôi mắt rũ xuống không biết đang suy nghĩ chuyện gì, một lúc sau mới ngẩng đầu lên.
"Thứ này, tôi trộm từ Kim Gia.
Chính xác mà nói là từ Kim phu nhân!"
"Nói cho tôi nghe chút về Kim Gia!"
Kim phu nhân, có khi nào Kim phu nhân kia chính là người đó hay Kim phu nhân chi là vô tình có được miếng ngọc bội này?
"Cô không biết Kim Gia?"
Tịch Mặc Thương lưng tựa vào tường, mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm Tử Sở Tuyên.
Đôi mắt như phủ một tầng sương mù khiến cho người khác khó lòng nhìn ra anh đang nghĩ gì.
Biểu hiện không hề giống như trong tài liệu điều tra, những thông tin cơ bản của Đế Đô lại không nắm được.
Anh đã từng xem camera trong nhà, đêm tân hôn đó không có người nào đến thay thế Minh Nhạc Y, Túc Gia tất nhiên không dám lừa dối.
Trong lòng không khỏi hiện lên sự mâu thuẫn không biết người phụ nữ trước mặt có phải là Minh Nhạc Y hay không?
Dù là khả năng nào thì cũng vừa hợp lý vừa không hợp lý!
"Đế Đô có tam đại gia tộc đứng đầu, lần lượt là Tịch Gia, Phan Gia và Kim Gia!"
Phan Việt Vân vội vàng tiến lên giải thích nhỏ vào tai cô.
Anh ta cúi người xuống, nếu nhìn từ một góc độ khác thì hai người có vẻ đang có hành động khá thân mật.
Thật không may là đứng từ chỗ Tịch Mặc Thương nhìn đến thì giống như hai người đang hôn nhau.
Mặc dù biết hai người đó chỉ là đang nói chuyện nhưng Tịch Mặc Thương nhìn cảnh này thật sự ngứa mắt.
Phan Việt Vân bị kéo ra phía sau, lúc ngẩng đầu lên liền đối mặt với ánh mắt "vô cùng thiện cảm" của Tịch Mặc Thương.
Cơ thể Phan Việt Vân cứng đờ, anh không biết bản thân đã đắc tội vị Tịch Tổng này lúc nào.
Người ta nói Tịch Mặc Thương tính cách thất thường đúng là không phải không có căn cứ.
Tịch Mặc Thương cúi người xuống, tay chống xuống thành ghế, mặt sát lại gần Tử Sở Tuyên.
Tử Sở Tuyên quay mặt ra, khoảng cách