Khi Hoàng Đế Xuyên Tới: Cô Dâu Thứ Chín Của Tịch Gia!

Chương 7


trước sau


Tử Sở Tuyên trở lại căn phòng của cô đánh một giấc tới sáng.

Đến giờ ăn tối, Thái Nhữ lên gọi cô, thấy cô đang ngủ liền không làm phiền
Mấy ngày kế tiếp, có thể nói là vô cùng an nhàn.

Người chồng trên danh nghĩa kia của cô từ cái ngày mà cô làm cháy bếp tới giờ vẫn chưa gặp lại
Không gặp thì không gặp, cô chẳng cần!
Bất quá, mấy ngày này hết ăn lại ngủ, rảnh rỗi tới mức phát chán, trái ngược với cuộc sống trước kia chỉ vùi đầu vào đống tấu chương chán ngắt
Mặc dù nói là chán ngắt nhưng bao nhiêu năm bận bịu, bây giờ lại rảnh rỗi như vậy khiến cho Tử Sở Tuyên không quen
Cái danh Tịch thiếu phu nhân khi nào còn chụp lên đầu cô thì khi đó cô vẫn còn có thể ở đây.

Nhưng một khi bị tước đi trao cho người khác, cô chỉ còn nước là ra ngoài đường ngủ!
Không được, ngồi không sớm muộn gì cũng sẽ chết, cần nghĩ cách kiếm tiền trước đã!
Có câu tiền có thể mua chuộc ma quỷ, cứ có tiền là mọi vấn đề liền được giải quyết!
Nhưng vấn đề ở đây là kiếm tiền kiểu gì?
Phê duyệt tấu chương?
Không được! Thế giới này làm gì có Hoàng Đế mà phê duyệt tấu chương chứ.


Hơn nữa cho dù có thì cũng đâu tới lượt cô!
Giết người sao?
Hình như thế giới này có qui định nếu không phải trường hợp thật đặc biệt thì không được giết người nhỉ?
Từ từ, ở thế giới của cô các quốc gia đều sẽ có chợ đen.

Ở chợ đen luôn có một đấu trường, đấu thắng liền có tiền.

Vậy chắc là thế giới này cũng có!
Tử Sở Tuyên lập tức đứng dậy ra ngoài.

Nhưng vừa đi được vài bước liền dừng lại
Lại thêm một vấn đề nữa, chợ đen ở đâu?
"A! Phiền chết đi được!"
Ông trời đưa cô tới nơi này sao không đưa luôn cái đống vàng bạc châu báu của cô theo luôn chứ?
Lúc này bụng cô lại reo lên, Tử Sở Tuyên thở dài
"Tử Sở Tuyên, nhìn xem, lúc này thật là vô dụng đấy! Vị Hoàng Đế ngày xưa đi đâu rồi?"
Tử Sở Tuyên đi xuống nhà.

Khi vừa mới bước ra khỏi cửa phòng liền gặp phải Tịch Mặc Thương nhiều ngày không gặp và trợ lý của anh ta Tần Phong
Anh cứ một đi, chân không ngừng, giống như không hề thấy cô.

Cô cũng không để ý tới anh
Bỗng nhiên trong đầu nghĩ tới gì đó, ngay khí mà Tịch Mặc Thương chuẩn bị đóng của thì cô đã chạy tới giữ của lại
Người dừng lại chỉ có Tần Phong, còn Tịch Mặc Thương nhìn còn chẳng thèm nhìn trực tiếp ngó lơ đi vào trong.

Tần Phong quay người lại, hỏi cô
"Thiếu phu nhân, có chuyện gì sao?"
Tử Sở Tuyên cũng chả quan tâm Tịch Mặc Thương có nhìn cô hay không, cô chỉ muốn hỏi một chút thông tin mà thôi
"Anh có biết chợ đen ở đâu không?"
"Hả?!"
Tần Phong nghe cô hỏi như vậy không khỏi kinh ngạc, biểu cảm giống như đang nói cô mới vừa hỏi gì
Tử Sở Tuyên cũng rất kiên nhẫn mà nói lại lần nữa
"Tôi

hỏi anh có biết chợ đen ở đâu không?"
"Thiếu phu nhân, sao cô lại hỏi mấy cái này?"

Cứ tưởng là cô ấy sẽ hỏi mấy chỗ như trung tâm mua sắm, ai mà ngờ được lại đi hỏi chợ đen ở đâu
"Vậy là anh biết! Chỉ cần trả lời tôi, chợ đen ở đâu?"
"Cô vào đây!"
Lần này người lên tiếng vậy mà lại chính Tịch Mặc Thương bên trong phòng.

Tần Phong so với vừa nãy còn kinh ngạc gấp trăm lần
Không nghe lầm đi? Lão đại vừa mới nói...nói...!
Tử Sở Tuyên chẳng rảnh mà nhìn xem biểu cảm của Tần Phong, cô lướt qua anh ta đi vào trong
Bên trong chính là thư phòng làm việc của Tịch Mặc Thương, so với thư phòng trước kia của cô thì không khác là mấy, cũng có rất nhiều sách, chẳng qua là của cô lớn hơn nhiều!
Tịch Mặc Thương ngồi trên ghế sofa, đôi mắt nhìn cô
"Cô muốn biết vị trí của chợ đen?"
"Anh biết sao?"
"Lý do?"
"Tôi không có tiền!"
Tử Sở Tuyên cũng rất thành thật trả lời, nhưng cau trả lời của cô lại khiến cho Tần Phong suýt nữa ngã ngửa.

Còn Tịch Mặc Thương nghe xong mà vô ngữ
Thiếu tiền?"
"Tôi hiện tại chính là không xu dính túi.

Tôi biết sớm hay muộn tôi cũng bị tống cổ ra khỏi Tịch Gia, đến lúc đó mà vẫn cứ tình trạng này thì chỉ có nước mà ngủ ngoài đừng!"
"Vậy thì tới lúc đó thì tính đi! Hiện tại cô vẫn là Tịch thiếu phu nhân, muốn cái gì chỉ cần nói một tiếng.


Tần Phong, đưa cho cô ta vài tấm sét đi!"
Tần Phong từ trong túi áo lấy ra vài tấm sét, bên trên ghi rất nhiều số.

Anh ta mang đến trước mặt của Tử Sở Tuyên
Tử Sở Tuyên chỉ nhìn mà không nhận, trên mặt không hề có biểu hiện gì đặc biệt
Nhìn cô như vậy, hai người không khỏi nghi ngờ tự hỏi
Tiền rớt giá rồi sao?
"Chê ít?"
"Không phải! Mấy tờ giấy này quá xấu!"
Tịch Mặc Thương:"..."
Tần Phong:"..."
Xấu?!
Lấy tiền mà còn để ý đến cái vấn đề này sao?
Khóe miệng Tịch Mặc Thương và Tần Phong hung hăng co giật.

Bọn họ có nên cho cô 10 điểm thật thà hay không đây?
Tử Sở Tuyên nhìn vẻ mặt bọn họ, không khỏi thắc mắc
Cô chẳng lẽ nói sai cái gì rồi?.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện