Ai có mặt ở đây đương nhiên cũng nghe ra lời cảnh cáo của Tử Sở Tuyên.
Bọn họ cúi đầu không nói gì.
Bọn họ coi như đã rõ, vị Tân Gia Chủ này không hề dễ bắt nạt như vẻ bề ngoài.
Sau khi tra được gián điệp, Tử Sở Tuyên đã đích thân đi bắt tên đó.
Ánh mắt sắc bén, ra tay dứt khoát, trên người tỏa ra khí chất khiến người khác dè chừng.
Lúc đó, khi truy đuổi đến nơi, Tử Sở Tuyên một mình bước vào trong nhà kho cũ nát.
Vừa bước vào trong liền được động bọn của tên gián điệp chào đón.
Bọn họ đứng bên ngoài nhìn, cứ nghĩ cô sẽ bỏ chạy ai mà ngờ cô lại chủ động giơ tay xin hàng.
Bởi vì vướng mắc thân phận dù không muốn cũng phải chạy vào cứu.
Tử Sở Tuyên trở thành con tin, bị gián điệp dí súng ngay vào đầu, chỉ cần bọn họ manh động liền tiễn cô ta đi.
Tử thần cận kề, Tử Sở Tuyên vẫn rất bình tĩnh.
Chỉ thấy cô giơ tay lên bắt lấy súng của gián điệp, vặt ngược tay tên đó lại.
Vị trí bị hoán đổi, người kia trở thành con tin.
Tử Sở Tuyên: “Chúng ta thi xem là người của anh nhanh hơn hay là súng trong tay tôi nhanh hơn!”
Như rắn mất đầu, người lãnh đạo bị bắt, những người phía sau cũng nhanh chóng bị chế ngự.
Áp giải người về, Tử Sở Tuyên không hỏi kẻ chủ mưu, chỉ có đem người vào dùng hình.
Còn cô lại nhàn nhã ngồi thưởng thức tiếng kêu đau đớn của người khác.
“Được rồi, tôi nghe chán rồi, xử lý đi!”
Vừa bước ra khỏi địa lao, ánh mặt trời lập tức chiếu xuống khuôn mặt.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, bên trên hiện lên ba chữ Phan Việt Vân.
“Gọi tôi có chuyện?”
“Chuyện về cô ở Đế Đô, cô nghe thấy rồi?”
“Đã xử lý xong người tung tin!”
“Xử lý xong rồi?!”
Giọng nói đầu dây bên kia không giấu nổi sự kinh ngạc.
Tin chỉ vừa mới tung ra mà đã xử lý xong, tốc độ cũng quá nhanh đi.
“Tôi gọi cho cô là muốn hỏi xem bây giờ cô tính thế nào?”
“Người khác đã biết thì không cần giấu nữa.
Tôi sẽ thông báo tới gia gia tìm cơ hội lộ mặt!”
“Vậy tôi có cơ