Tử Sở Tuyên cất điện thoại, mang theo tâm trạng tốt tới thư phòng.
Vừa đẩy cửa vào liền thấy ngay bóng dáng Tịch Mặc Thương đang đứng quay lưng về phía cô, mặt ngửa lên nhìn bức tranh to treo ngay đối diện cửa ra vào.
Dáng người cao lớn, khoác lên mình bộ âu phục trắng, hai tay chấp ra đằng sau, dáng vẻ muốn bao nhiêu uy nghiêm có bấy nhiêu.
Phong thái của một gia chủ đúng là không thể nói chơi.
"Tịch gia chủ cảm thấy bức tranh này thế nào?"
Tử Sở Tuyên đứng ngang hàng, tay vén tóc ra sau tay, môi cong lên, mái tóc dài thả xuống kết hợp với bộ váy xanh lá trúc trên người nhìn vô cùng dịu dàng, mang lại cho người đối điện cảm giác rất dễ gần.
Tịch Mặc Thương không nhìn cô, tiến lên tới gần bức tranh, ngón tay sờ lên đó, nói.
"Bức tranh này khắc họa cảnh chiến trường thời cổ đại, mang lại cảm giác rất chân thực, nhìn càng lâu càng thấy được khí thế mạnh mẽ trong đó.
Do cô vẽ?"
"Là do tôi vẽ!"
Tử Sở Tuyên nhìn bức tranh, trong đầu hiện lên chút hồi ức lúc bản thân còn cầm quân đánh giác.
Cảm giác tự mình chỉ huy một đội quân hùng mạnh khiến kẻ địch khiếp sợ, cảm giác chiến thắng, bắt sống tướng địch, chém đầu quân địch, hay là cái cảm giác khiến giặc khiếp sợ mỗi khi nghe đến tên, phải nói những cảm giác ấy vô cùng hưng phấn, kiêu ngạo và thật sự rất tuyệt!
Bức tranh này dựa theo trí nhớ trong lần đầu tiên cầm quân chiến thắng, cũng là bắt đầu cho sự đấu tranh quyền lực.
"Vậy chúng ta khi nào nói về chuyện làm ăn đây?"
Tử Sở Tuyên nở một nụ cười, trong lòng đã sớm hận không thể nhanh chóng lấy hợp đồng ra kí.
Tịch Mặc Thương nghe vậy, quay người sang phía cô, cơ thể hơi cúi xuống.
"Dù sao cũng là hai nhà Tử - Tịch lần đầu hợp tác, không thể qua loa, chi bằng ngày mai Tử gia chủ tới tập đoàn Tịch Thị của tôi kí, như vậy sẽ đảm bảo hơn.
Tử gia chủ thấy sao?"
Tử Sở Tuyên nhìn khuôn mặt đẹp trai vô cùng gần trước mắt, đôi mắt cong lên: "Nghe theo Tịch tổng!"
Tiếng gõ cửa truyền tới, Tịch Mặc Thương như không có chuyện gì đứng thẳng người lại.
Tử Sở Tuyên nhìn ra phía cửa, thấy Dương quản gia đứng đó.
"Dương lão, có chuyện gì sao?"
Dương lão nhìn qua Tịch Mặc Thương, đôi mắt già nua thoáng hiện lên tia sáng rồi lại vụt tắt, hai tay chấp phía trước.
"Kim gia gửi lời mời gặp cô vào ngày mai!"
Sắc mặt Tử Sở Tuyên ngay lập tức trở lên lạnh tanh, trong mắt hiện lên vài phần chán ghét cùng phiền phức, lạnh lùng nói: "Từ chối đi, ngày mai tôi bận rồi!"
Dương quản gia quay người rời đi, Tử Sở Tuyên lập tức lần nữa thay đổi sắc mặt từ lạnh tanh trở lên dễ gần.
Thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách này khiến cho Tịch Mặc Thương đứng bên không khỏi lau mắt mà nhìn.
Trong lòng không khỏi suy đoán, Tử Sở Tuyên có vẻ như không thích Kim Gia cho lắm thì