"Nhãi ranh! Đừng tưởng lão tử không biết tâm tư của ngươi.
Ngươi trêu đùa ai cũng được nhưng không được trêu đùa Tịch Mặc Thương kia!"
Mắt Tử Sở Tuyên nhấc lên nhìn Tử Thiên Hữu, không khỏi nghi hoặc.
"Tại sao lại không thể?"
Từ lúc gặp mặt đến nay, đây là lần đầu tiên Tử Thiên Hữu nghiêm túc nhắc nhở cô.
Không lẽ Tịch Mặc Thương có thứ gì khiến cho ngay cả Tử Thiên Hữu cũng phải dè chừng sao?
Nếu ngay cả Tử Thiên Hữu cũng dè chừng vậy xem ra sau này gặp mặt cô phải cẩn thận hơn rồi, đồng thời cũng phải điều tra xem thứ đó rốt cuộc là gì.
Nếu như có thể gây bất lợi với cô, với Tử gia bằng mọi giá cần phải lập tức hủy diệt nó.
Trong mắt Tử Sở Tuyên hiện lên tia sát khí khủng bố, Tử Thiên Hữu gật đầu hài lòng nhìn biểu hiện này của cô, nói.
"Đúng vậy, cần phải đề phòng tên họ Tịch kia bất cứ lúc nào!"
"Rốt cuộc là vì sao ông lại dè chừng Tịch Mặc Thương như vậy? Là do trong tay anh ta nắm giữ thứ gì gây bất lợi cho chúng ta sao?"
Tử Sở Tuyên đột nhiên nghĩ tới, Tử gia có quyền thế ngập trời, có tác động tới cả chính phủ nhưng chưa một lần đẩy Tịch gia xuống để ngồi lên vị trí đại gia tộc đứng đầu.
Không lẽ chính là trong tay Tịch Mặc Thương thật sự có thứ gì gì đó có hại tới Tử gia, Tử Thiên Hữu vì không muốn Tử gia gặp chuyện nên mới từ bỏ vị trí đại gia tộc đứng đầu?
Tử Sở Tuyên ngồi suy đoán ra một loạt âm mưu có khả năng sảy ra, kết quả mấy câu nói tiếp theo của Tử Thiên Hữu chọc điên cô muốn giết người.
"Hứ! Tịch gia gì đó, lão tử còn chưa để vào mắt.
Tiểu Tuyên Tuyên, ta nói cháu nghe tên tiểu tử họ Tịch kia không phải là cái loại tốt đẹp gì, đừng vì về ngoài đẹp đẽ của hắn mà bị đánh lừa.
Tên đó chắc chắn chính là một con sói, không đúng phải là hồ li gian xảo.
Bày ra vẻ ngoài đó để thu hút những cô gái như cháu rồi lừa thịt.
Tiểu Tuyên Tuyên, cháu nhất