(P/s: Kỷ đã quay trở lại.Tặng ★chào mừng nào.)
Phòng Văn Yến có chút hơi hỗn độn, là phòng điển hình của các nam sinh, bên giường có mấy mảnh vải màu sắc khác thường, rõ ràng phía dưới chôn quần áo.
Ôn Niệm Niệm từng vào phòng của nam sinh, lúc trước tới nhà Giang Dữ, phòng hắn cùng Văn Yến hoàn toàn bất đồng, sạch sẽ đơn điệu tựa như nét bút đơn giản.
Ôn Niệm Niệm không nhịn được cười lên.
Văn Yến hỏi cô: “Cười cái gì?”
“Phòng của cậu,làm tôi nghĩ tới một bằng hữu khác,đều là nam sinh,vì cái gì khác biệt lớn như vậy?”
“Hả?” Văn Yến rất có hứng thú mà nhướng mày: “Nói xem.”
“Bạn học kia, có chứng cưỡng bách rất nghiêm trọng, buổi sáng ăn cái gì,giữa trưa ăn cái gì,buổi tối ăn cái gì,trưng bày bài trí trong phòng,mỗi ngày đi học,tan học về nhà lộ tuyến từ từ, giống như số lý trung đại lượng không đổi,vĩnh hằng bất biến*.”
(P/s: mãi mãi không có biến hóa.)
Ôn Niệm Niệm ngồi xuống ghế, tiếp tục nói: “Cậu cùng cậu ta hoàn toàn tương phản, cũng không lẽ thường ra bài, vĩnh viễn không ai có thể đoán được kế tiếp sẽ làm cái gì, là số lý trung biến đổi không ổn định.”
Văn Yến tuy rằng không học qua vật lý,nhưng cũng có thể nghe hiểu được lời nói của Ôn Niệm Niệm.
“Vậy…Cảm thấy đại lượng không đổi tốt, hay là biến đổi tốt?”
Vấn đề này thế nhưng làm khó Ôn Niệm Niệm, cô gãi gãi trán, hoang mang mà nói: “Chưa từng nghĩ tới vấn đề này.”
Văn Yến cười như không cười nói: “Có lẽ có thể suy nghĩ một chút.”
Ôn Niệm Niệm nhún nhún vai, không suy nghĩ về vấn đề này, thấy trêи bàn hắn tùy ý để mấy quyển bút ký,là tài liệu lúc trước cô giúp hắn sửa sang lại.
“Này, cậu đều xem sao?”
Văn Yến đúng sự thật đáp: “Không có xem.”
Ôn Niệm Niệm gật đầu,nghĩ đến cũng phải,thời điển làm tư liệu cô không biết tật xấu của Văn Yến, nếu biết, đã không làm việc vô dụng này.
Lại không nghĩ rằng Văn Yến chuyện vừa chuyển,giơ giơ di động: “Không có xem, nhưng có lưu xuống,mỗi ngày nghe.”
Ôn Niệm Niệm kinh ngạc,tiếp nhận tai nghe của Văn Yến, nghe được bên trong quả nhiên truyền đến thanh âm nam sinh đọc sách, mỗi đề nói kỹ càng, tỉ mỉ phân tích bước đi, công thức định lý, trêи cơ bản đều đọc ra.
Nghe thanh âm này còn rất quen thuộc,hẳn là anh em tốt của hắn,Từ Dương giúp đỡ.
Ôn Niệm Niệm không nghĩ tới, hắn cư nhiên còn đem tư liệu bút ký của cô làm thành bản ghi âm,khó trách trong khoảng thời gian này, ở trường học hay bên ngoài nàng thấy hắn,luôn mang theo tai nghe.
Tâm huyết của mình được đối đãi quý trọng,trong lòng Ôn Niệm Niệm còn tư vị, cô mở cặp sách ra, lấy notebook,nói: “Thời gian không còn quá nhiều,tôi căn cứ vào các tri thức của lão sư ngày thường giảng, áp một ít đề, tôi tìm cho cậu rồi, có thể vớt vài phần, đặc biệt là khoa văn, tiếng Anh, Lịch sử gì đó, đem chúng nó toàn bộ ghi lại.”
Văn Yến ngoan ngoãn gật đầu, Ôn Niệm Niệm tiếp nhận di động hắn,bắt đầu ghi âm.
Văn Yến nghe tiếng nói bình thản nhu uyển của nữ sinh, giống như lông chim phiêu phiêu đảo qua tâm hắn,hắn ngồi bên người cô,nghiêm túc nhìn.
Ôn Niệm Niệm tạm dừng để nghỉ ngơi,hỏi hắn: “Nhìn tôi làm gì?”
“Cậu biết,mặc dù nhớ kỹ tri thức,tôi có thể,nhưng… Ở trêи trường thi thì ngủ rồi.”
Không thể tập trung lực chú ý,là chướng ngại lớn nhất của hắn.
“Biết.”
“Nếu biết là phí công, vì cái gì còn muốn giúp?” Văn Yến quay đầu,nhìn phía cô.
Ôn Niệm Niệm nhún nhún vai, đương nhiên mà nói: “Những người mặc loại bệnh này,đa số đều bẩm sinh trí lực rất thấp,nói cách khác,chính là thiểu năng trí tuệ,nhưng cậu không có…”
Đích xác, Văn Yến tư duy nhạy bén, logic rõ ràng, thậm chí rất nhiều thời điểm, hắn lý giải sự vật, đều có cái nhìn của mình.
“Cậu xem, coi như bất hạnh trở 20% kia, nhưng cậu còn không có từ bỏ chính mình, cho nên phí công thì thế nào, thế giới này, chưa chắc không có kỳ tích.”
Văn Yến nhìn cô thật sâu: “Không nghĩ tới cậu là nữ sinh thiên về khoa học tự nhiên,cũng sẽ tin tưởng việc như kỳ tích hư vô mờ mịt,an ủi người.”
“Sai rồi,không phải an ủi.”
Đối với nghiên cứu vật lý học càng thâm nhập,Ôn Niệm Niệm càng đối thế giới này bảo trì kính sợ.
“Tôi tin tưởng,vũ trụ có kỳ tích.” Cô chém đinh chặt sắt mà nói.
Văn Yến bị ánh mắt kiên định của cô cảm nhiễm, cầm lấy bút ,gian nan viết xuống mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo ――
“Cậu tin tưởng kỳ tích,tôi tin tưởng cậu.”
***
Đoạn thời gian này,Ôn Niệm Niệm cùng Văn Yến qua lại tương đối gần,thường xuyên thấy cô tan học sẽ đi Mười Ba trung học,hoặc Văn Yến tới trường học tìm.
Quý Trì cùng Giang Dữ đứng trêи ban công tầng năm,ngắm hai người đang học tập ở đình hóng gió bên hồ.
Mặt trời chiều ngả về tây,choàng cho vạn vật thế gian một sắc điệu ôn nhu.
Quý Trì ôm cánh tay,nói giọng vịt đực,từ từ xướng lên: “Hẳn là ở đây,chứ không nên ở trong xe,nhìn bọn họ có bao nhiêu ngọt ngào…”
Giang Dữ nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ: “Nói bậy.”
Quý Trì nở nụ cười: “Sao giống như nghe được thanh âm tan nát cõi lòng đâu đây.”
Giang Dữ lạnh lùng uy hϊế͙p͙: “Cậu còn không câm miệng, ngốc một lát có khả năng sẽ cho cậu nghe được thanh âm xương cốt gãy.”
Quý Trì vội vàng im tiếng, hắn biết Giang Dữ cũng không phải là thư sinh nhỏ bé yếu ớt, hắn từ nhỏ học tập công phu. Cường thân kiện thể, giống như học vẫn là một bộ có chiêu có thế quyền.
Quý Trì tay trói gà không chặt, một thư sinh văn nhược,tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.
Giang Dữ mặt vô biểu tình nhìn tiểu đình bên hồ,một cảm giác kim đâm vào người xưa nay chưa từng có,xâm nhập mỗi một tấc da thịt mạch máu.
Hắn tay xoa xoa ngực trái.
Tâm ngạnh*.
(P/s: nghẹn,tắc.)
……
Tháng năm, Đức Tân cao trung tự chủ chiêu sinh, Ôn Niệm Niệm ở cổng trường chờ Văn Yến.
Hắn đối trường học không quá quen thuộc, Ôn Niệm Niệm tự nhiên là muốn đưa Phật đi Tây Trúc thỉnh kinh,đem hắn vào trường thi.
Ngoài ra cũng có nguyên nhân khác,hai tháng này,vì làm tốt,hai người đều rất liều mạng.
Ôn Niệm Niệm là loại bạn nếu phí thời gian làm thì nhất định phải làm hoàn mỹ nhất,bởi vậy,đối với thành tích Văn Yến, cô so với hắn càng thêm để bụng.
Hôm nay mặt trời lên thật đẹp, làn da hắn tựa hồ trở nên càng trắng,ánh mắt thẳng lăm lăm, con ngươi thâm sắc,cánh môi đơn bạc,tổ hợp lại,thật là anh tuấn đến cảnh đẹp ý vui.
Nhưng mà cảnh đẹp ý vui đối với Ôn Niệm Niệm mà nói, gia hỏa này cũng chỉ là một thằng nhóc sơ trung.
“Đi thôi, mang cậu tới trường thi.” Ôn Niệm Niệm nói.
Văn Yến cười ngâm ngâm cùng nàng đi vào trường học.
“Trường thi nộp phí nhiều hay ít, tôi mang cậu qua.”
Văn Yến lại không nghe theo,lập tức hướng sân thể ɖu͙ƈ đi đến.
“Không phải bên kia, khu dạy học có phòng thi ở bên này.”
Ôn Niệm Niệm còn chưa dứt, Văn Yến bỗng nhiên cởi ra áo hoodie,ném cho cô.
Phía trong hắn mặc một kiện áo vận động màu lam nhạt cùng quần đùi, mạch sắc cánh tay, cơ bắp lượng gãi đúng chỗ ngứa, có vẻ phá lệ mạnh mẽ.
“Hả?”
Ôn Niệm Niệm còn không phản ứng lại,Văn Yến lập tức hướng sân thể ɖu͙ƈ điền kinh đi: “Chờ tin tức tốt của tôi.”
Cô đứng ở dưới tàng cây,hướng sân thể ɖu͙ƈ nhìn một thời gian, mới bừng tỉnh hiểu được vài phần.
Gia hỏa này…báo thi cư nhiên là thi thể lực!
Trêи sân thể ɖu͙ƈ không ít nam sinh cùng nữ sinh nóng lòng muốn thử, đều chuẩn bị hạng mục kế tiếp, Ôn Niệm Niệm ôm áo hắn đứng ở dưới tàng cây, nhìn hắn kéo duỗi tay cùng chân.
Hắn quay đầu lại,hướng cô giơ giơ tay lên, khóe miệng giương cao, ánh mặt trời sáng lạn.
Văn Yến không phải loại gia hỏa tùy tiện khoác lác, nếu hắn nói thi được,tức là hắn có tự tin.
Thì ra tại đây sáng tạo kỳ tích.
Ôn Niệm Niệm cầm lòng không được mà nở nụ cười,dựa ở thân
cây nhìn hắn,tâm tình nhẹ nhàng.
Thực mau,hạng mục thi đấu thi thể lực liền bắt đầu.
Vô luận là điền kinh hay là nhảy cao,nhảy xa, ném tạ, Văn Yến thể năng cùng sức bật đều tương đương trác tuyệt, tổng đều có thể rút thứ nhất.
Gia hỏa này đánh nhau lợi hại, phương diện thể ɖu͙ƈ cũng cường thế.
Không hề trì hoãn, thành tích thi thể lực,Văn Yến hoàn toàn xứng đáng nhận hạng nhất, sau khi hắn thi xong, mặt khác thành tích đồng học xung quanh liền trở nên không quá được.
Vài lão sư thể ɖu͙ƈ liếc mắt một cái liền lựa chọn hắn, liên tục gật đầu, thật là thưởng thức.
Nhưng buổi chiều còn có cuộc thi viết chuyên môn cho các thí sinh thể lực,bất quá trận thi viết này khó khăn cũng không nhiều,điểm tỷ trọng cũng chiếm không lớn.
Thi thể lực thành tích chiếm 70%, thi viết thành tích chiếm 30%.
Dựa theo ưu thế của Văn Yến mang thành tích thể lực ra xem, thi viết mặc dù một chữ không viết,hắn cũng có thể nhập học Đức Tân cao trung.
Ổn.
Ôn Niệm Niệm nặng nề thở dài nhẹ nhõm một hơi.
……
Một vòng sau,trang web trường công bố kết quả tự chủ chiêu sinh,Văn Yến lấy đứng nhất thi thể lực, thi viết đứng thứ ba, tổng điểm đệ nhất trác tuyệt ,thi vào Đức Tân cao trung.
Cái thành tích này làm tất cả mọi người không nghĩ tới, hắn cư nhiên…
Thật sự thi đậu!
Xưa nay tổng tài bá đạo không hiện ra hỉ nộ, cha Văn Hạo, mấy ngày nay quả thực cao hứng, đi đường đều mang theo gió xuân, gặp người nói chuyện chưa đến hai câu, tổng hội đề cập tới con trai nhà mình thi đậu Đức Tân cao trung.
Rốt cuộc, cao trung nhất nước, suất học lên giáo trung đều là số một số hai.
Người khác chúc mừng ông, nói con thứ hai có tiền đồ.
Văn Hạo vội vàng xua xua tay, cái gì con thứ hai ,thi đậu cao trung chính là con cả!
Người chung quanh kinh ngạc không thôi.
Ai mà không biết vị đại thiếu Văn gia kia phản nghịch khác người,thành tích rối tinh rối mù,hắn cư nhiên có thể thi nhập Đức Tân cao trung thanh anh vang dội ở toàn tỉnh thậm chí là cả nước?
Nhưng sự thật lại là,đại nhi tử Văn Yến thi đậu Đức Tân cao trung,mà con thứ hai Văn Bác Nghệ… Lấy tổng điểm còn kém năm phần, thi rớt.
Mấy ngày nay, Giang Tuyết Nhu tức giận đến ăn không ngon, giả vờ nâng cằm ra oai.
Văn Bác Nghệ sát tuyến Đức Tân cao trung, đã làm bà hết sức nôn khí, mà việc lớn hơn nữa, như sét đánh giữa trời quang là Văn Yến cư nhiên thi đậu!
Ông trời rốt cuộc có mắt hay không!
Giang Tuyết Nhu muốn không hiểu, Văn Bác Nghệ tự nhiên càng muốn không hiểu.
Từ nhỏ đến lớn,hắn đều là ưu tú nhất,thành tích học tập của Văn Yến đều tụt đến không còn gì, dựa vào đâu hắn có thể tiến vào trường học tốt như vậy,còn chính hắn vào không được.
Ở nhà,Giang Tuyết Nhu có lẽ còn có thể che dấu ngụy trang cảm xúc của mình,nhưng Văn Bác Nghệ căn bản ngụy trang không được,năm lần bảy lượt mà lải nhải không công bằng không công bằng,lẩm bẩm đến lỗ tai Văn Hạo đóng én,cuối cùng lạnh giọng mắng chửi hắn ――
“Không có tiền đồ,mình thi không đậu liền nói không công bằng,con cho rằng thế giới đều vây quanh con à?”
Văn Bác Nghệ lầu bầu nói: “Vốn dĩ là không công bằng sao,sự tình thi thể lực này,căn bản chính là đối với những người chăm học tập như con là một loại vũ nhục,hắn có thể thi được,nói không chừng là chiếm danh ngạch của con!”
Nghe được lời này,Văn Yến cười.
Logic này cũng ngưu bức à nha.
“Con nỗ lực lâu như vậy,mỗi buổi tối thức đêm xoát đề,dựa vào cái gì hắn có thể không tốn nhiều sức liền thi được,quá không công bằng!”
Văn Bác Nghệ ủy khuất không được,đôi mắt đều đỏ.
Giang Tuyết Nhu đúng mức dùng khăn tay lau lau khóe mắt, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Hai mẹ con thay phiên làm vẻ ta đây,làm như Văn Yến đoạt đồ của bọn họ.
Văn Yến mắt lạnh nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy châm chọc.
Nhưng không có người từng nhìn thấy đêm khuya hắn mang tai nghe chạy trêи sân thể ɖu͙ƈ,nom nửa năm,không một ngày chậm trễ.
Tất cả nỗ lực vất vả cùng với mồ hôi đổi lấy ngày hôm nay lại nhìn như không cần tốn nhiều sức.
Thời điểm Văn Bác Nghệ một lần nói ra ba chữ “Dựa vào cái gì”, Văn Yến rốt cuộc nhàn nhạt mở miệng: “Dựa vào cái gì?”
Tiếng hắn vừa vang lên,ánh mắt của mọi người đều rơi xuống trêи người hắn.
“Bằng lão tử vận khí tốt,như thế nào, không phục.” Hắn giơ giơ mi, khiêu khích mà nhìn phía Văn Bác Nghệ ――
“Không phục,thì lão tử chịu đựng,lại mẹ nó lẩm bẩm một câu nữa, lão tử đánh mày.”
Văn Bác Nghệ lập tức im tiếng, không dám nói thêm một câu,hắn biết gia hỏa Văn Yến tàn nhẫn độc ác,mặc dù là ở nhà, cũng không có việc nào là hắn làm không được.
Liền tính có ba mẹ đây,cũng không thể dùng,ai đều không ngăn được hắn.
Hắn nghẹn khuất mà bĩu môi, không dám nói thêm nữa.
Lúc này, Văn Yến lại nhớ tới cái gì đó, nói: “Đúng rồi,lần trước đánh cược,ai thi rớt,ai dọn đi, hiện tại hẳn cần thực hiện.”