Cuộc thi săn bắn kết thúc là đến lượt tỉ võ, ngay cạnh khu săn bắn có một vùng đất trống rất rộng, nó đã được sửa sang lại từ trước rồi xây thành một võ đài lớn, phía trên là chỗ ngồi của các sư phụ để tiện quan sát.
Tuy rằng trong nửa tháng này, Lâm Lan Chi với hắn vẫn giữ sự lạnh lùng, cũng không nói chuyện được là bao nhưng ít ra cũng bớt đi phần nào ánh mắt chán ghét ngày trước, Từ Cảnh Hiên cảm thấy còn có một chút hi vọng mỗi ngày đều dính lấy y nhiều hơn.
Những ngày qua đều săn bắn sâu trong rừng, khi trở về đều tự tách ra nên không ai nhìn thấy hai người ở chung nhau, hôm nay tất cả đệ tử đều tập hợp, vừa nhìn thấy Từ Cảnh Hiên đi về phía này Lâm Lan Chi đã trừng mắt cảnh cáo ý bảo hắn đừng có đến gần. Từ Cảnh Hiên cười trừ lướt nhanh đến rồi nói nhỏ vào tai y: "Ta đợi sư đệ ở vòng cuối."
Một câu nói nhẹ nhàng thoảng qua làm Lâm Lan Chi giật mình nheo mắt nhìn theo, nếu không phải y quá quen thuộc với giọng nói này có khi còn tưởng mình nghe nhầm. Đang trong lúc ồn ào, một sư phụ đứng lên hắng giọng nói: "Tất cả chú ý, cuộc tỷ võ này chắc mọi người cũng nghe qua rồi nhưng ta vẫn nhắc lại lần nữa."
Sư phụ vừa nói vừa sai người đưa ra một hàng dài tấm thẻ gỗ: "Trên mỗi thẻ gỗ được khắc một số, ở đây có tất cả năm mươi thẻ, ai trùng với số nào sẽ cùng người đó tỉ thí, người thắng cuộc sẽ được bước vào vòng trong. Lần này khác với cuộc đi săn ở chỗ, không những thắng cuộc được thuận lợi thông qua mà còn được tặng thêm một thanh bảo kiếm do hoàng thượng ngự ban."
Nói xong sư phụ đưa mắt cho hạ nhân gỡ tấm vải bên cạnh xuống. Một thanh kiếm khảm vàng điêu khắc tinh xảo xuất hiện, dưới ánh nắng càng làm nó thêm chói mắt, xung quanh lập tức ồn ào tiếng xôn xao.
"Thật sự là bảo kiếm do hoàng thượng ngự ban!"
"Đúng là bảo vật ngàn vàng khó mua ta cũng muốn có được nó!"
"Đừng có mơ mộng nữa, ngươi có chắc mình thắng được Từ sư huynh không?"
Khỏi phải nói trong số họ ai cũng bị phần thưởng hấp dẫn này thu hút. Ngay cả Lâm Lan Chi cũng nhìn thanh bảo kiếm kia chăm chú, ánh mắt y khao khát đến mức Từ Cảnh Hiên đứng từ xa cũng thấy rõ.
Sư phụ dơ tay lên ra hiệu im lặng rồi nói tiếp: "Ta cho thời gian tập luyện là một tuần sau đó cứ mỗi ngày mười cặp lên thi đấu, sau vòng đầu những người thắng cuộc nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tiếp tục chuẩn bị ở trận kế tiếp. Thời gian thi đấu đợt sau vòng một kết thúc sẽ được thông báo, nếu không còn ai thắc mắc gì thì lên bốc thẻ."
Các môn sinh nhao nhao một lúc rồi xếp thành hai hàng mỗi người lên rút lấy một tấm thẻ gỗ, vừa nhận được số trong tay ai cũng hoang mang quay qua hỏi nhau: "Ngươi số bao nhiêu có trùng số với ta không?"
"Ôi sao lại là số ba chứ? Ai cầm số ba, mà ai cầm cũng được miễn không phải Từ sư huynh là được."
Lâm Lan Chi bỏ mặc những lời nói ngoài tai, dạo này làm mặt lạnh với Từ Cảnh Hiên nhiều rèn cho y có nét mặt trầm tĩnh hơn, cũng chán với việc đi gây sự với người ngoài. Cầm tấm thẻ lên, Lâm Lan Chi chỉ nhìn qua con số rồi lại cất nó vào trong áo không quan tâm đến chuyện khác, Từ Cảnh Hiên vốn muốn tiến đến gần y hỏi thì Bạch Nhan ở cạnh nhanh mắt, vội chạy đến chắn trước mặt hắn bắt chuyện: "Cảnh Hiên huynh số bao nhiêu vậy?"
Ở đây nhiều người ai cũng mặc một bộ đồ trắng giống nhau, bị Bạch Nhan chắn ngang, thoát cái đã không thấy bóng dáng y đâu. Từ Cảnh Hiên hơi thất vọng nhưng cũng không thể hiện ra mặt, quay qua trả lời: "Số bảy."
"Thật tiếc đệ số mười không trùng với huynh rồi." Bạch Nhan tỏ vẻ buồn bã cầm lấy tấm thẻ trong tay ôm vào trong lòng.
Từ Cảnh Hiên cười: "Trùng số với ta thì có gì là tốt, đệ trùng với người khác không phải có nhiều cơ hội vào vòng trong hơn sao?"
Nghe đến đây hai mắt Bạch Nhan sáng lên kéo tay áo hắn nói: "Huynh thực sự nghĩ đệ có cơ hội vào