Làn da mềm mại trực tiếp lộ ra ngoài làm toàn thân Lâm Lan Chi khẽ run lên, còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh đã cảm nhận được phía đằng sau có thứ cưng cứng cọ trên mông mình, da gà da vịt nổi lên như chưa từng được nổi. Đều là nam nhân với nhau y còn không rõ vật kia là thứ gì sao?
"Không!" Lâm Lan Chi lắc đầu nguầy nguậy, đầu óc ong ong lên một mảng mơ hồ, chuyện gì thế này tại sao Từ Cảnh Hiên lại có phản ứng với y? Không lẽ hắn định... nghĩ đến đây sống lưng lạnh ngắt, Lâm Lan Chi mặc cả thân mình đang bị đè lên phiến đá gồ ghề, lấy hết sức vừa dãy dụa vừa gào lên: "Từ Cảnh Hiên khốn nạn, ngươi có giỏi thì thả lão tử ra! Ngươi mà dám... dám làm chuyện đó với ta. Thoát ra khỏi đây ta nhất định sẽ băm vằm ngươi khiến ngươi tuyệt tử tuyệt tôn!!!"
Mà Lâm Lan Chi càng dãy dụa đằng sau vô tình cũng không ngừng ma sát lên phân thân của hắn, Từ Cảnh Hiên thấy thân dưới mình nóng lên như lửa đốt, thiếu niên dưới thân mềm mại, làn da tươi mát cùng nơi tư mật ẩn hiện dưới hạ y, hắn nuốt khan một ngụm tròng mắt hằn lên từng tia máu, đưa tay xuống cởi luôn tiết khố vướng víu. Chẳng mấy chốc cặp mông căng tròn xuất hiện dưới ánh trăng từng đường cong càng hiện rõ, Lâm Lan Chi thật không thể tin nổi y há hốc mồm, còn chưa kịp hét lên thì có một bàn tay thô ráp theo từng đường cong từ eo sờ xuống phía dưới, rồi dừng lại ở nơi nhiều thịt nhất xoa nắn.
"Đê tiện!!! Đừng có động vào người ta!!!" Lâm Lan Chi hét lên không ngừng vùng vẫy chân cũng đập loạn xạ, hai tay bị hắn giữ chặt thân dưới cũng bị hắn khống chế đẩy sát vào phiến đá. Lâm Lan Chi chưa từng cảm thấy bản thân bị lăng nhục đến vậy, y đường đường là thiếu gia của Lâm gia, từ nhỏ đến lớn còn chưa từng có ai dám động vào người y, vậy mà hôm nay Từ Cảnh Hiên dám khống chế rồi động vào những nơi không nên động, Lâm Lan Chi tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Vùng da mềm mịn phía dưới truyền lên tay làm Từ Cảnh Hiên muốn ngay lập tức chiếm lấy, thế nhưng hai người còn đang ngâm mình trong nước trời thì lạnh đứng lâu cũng không phải cách, Từ Cảnh Hiên cố gắng nhẫn nhịn thu tay xoay người Lâm Lan Chi lại, một tay vẫn chế ngự tay y một tay đưa xuống dưới chân ôm Lâm Lan Chi nằm hẳn lên phiến đá. Trong đêm tĩnh lặng không thể nào che dấu được hơi thở đang dồn dập của cả hai, ánh trăng chiếu vào đôi mắt Từ Cảnh Hiên như thú hoang đến mùa động dục, hận không thể một lần ăn tươi nuốt sống y.
Từ trước đến nay Lâm Lan Chi chỉ mong một lần chọc giận được hắn, đến hôm nay y đã tận cùng hối hận. Nhìn thấy ánh mắt này, đáy lòng Lâm Lan Chi thực sự dâng lên cảm giác sợ hãi, trên phiến đá bằng phẳng hai tay bị Từ Cảnh Hiên chế ngự sang hai bên, chân thì bị đầu gối của hắn đè lên cả thân thể không một mảnh vải lồ lộ trước mặt hắn.
Trời có lạnh đến đâu cũng không thể che được vật nóng bỏng đang đặt trước hậu huyệt, hai người lần đầu tiếp xúc gần như vậy cả khuôn mặt anh tuấn của Từ Cảnh Hiên gần ngay trước mắt, hắn quả thực rất đẹp nhưng Lâm Lan Chi nào còn tâm trạng để ý, dù cố vùng vẫy thế nào cũng không lại sức của hắn. Thấy Từ Cảnh Hiên đã cởi y phục ra, Lâm Lan Chi khóe mắt cay cay lời mắng chửi vẫn không ngừng tuôn ra khỏi miệng.
"Từ Cảnh Hiên ngươi dám khi dễ ta, cha ta nhất định không cho cả nhà ngươi yên!"
Bàn tay Từ Cảnh Hiên hơi khựng lại, khuôn mặt hắn không rõ cảm xúc, Lâm Lan Chi chỉ nghe thấy giọng nói của hắn nhàn nhạt bên tai: "Sư đệ nói chỉ cần ngươi thua, ta muốn gì cũng được." Hắn dừng lại một chút khóe mắt hơi nhếch lên mang theo ý cười: "Hiện tại thứ ta muốn... chính là sư đệ."
"Thứ gì cũng được trừ chuyện này được không?" Lâm Lan Chi vẫn cố nói vớt vát, y không muốn bị người mình ghét lăng nhục như vậy, giọng nói hùng hồn lúc đầu đã thay thế bằng nửa van xin: "Sư huynh... ta không muốn."
Giọng nói của Lâm Lan Chi thực sự êm ái, lần đầu tiên thấy y hạ mình xuống van xin làm Từ Cảnh Hiên hơi thẫn thờ, nhìn thiếu niên còn trẻ như vậy hắn thực sự cũng không nỡ, thoáng chốc cảm thấy mềm lòng. Nhưng lúc bàn tay đang giữ chặt của hắn vừa hơi nới lỏng, Lâm Lan Chi đã vùng được tay ra