Lâm Lan Chi vừa bước được vài bước thì cánh cửa đột nhiên bật mở, thấy người đến là hắn y mới thả lỏng người khẽ thở nhẹ ra một hơi.
Từ Cảnh Hiên mở cửa bước vào, nhìn thấy bộ dạng này của y bị dọa bất ngờ đứng khựng lại, sau đó vội vàng đặt đồ gì đó lên bàn rồi nhíu mày đẩy y trở lại. Đến khi Lâm Lan Chi ngồi yên trên giường hắn mới bất mãn nói: "Đệ làm cái gì vậy? Định đi ra ngoài bằng bộ dạng này?"
Lâm Lan Chi hai mắt mơ màng ngước mắt lên nhìn hắn, vì vừa mới ngủ dậy nên đầu tóc vẫn còn rối bù xù. Từ Cảnh Hiên nhìn thấy vậy đành thở dài nói: "Đệ cũng thật là... vội vàng như vậy làm gì? Sợ ta trở về nhà thành thân với Tuyết Ninh công chúa hả?"
Vốn dĩ Từ Cảnh Hiên chỉ nói đùa, thật sự không ngờ vậy mà Lâm Lan Chi lại dần dần cúi thấp đầu xuống không dám nhìn hắn.
Từ Cảnh Hiên: "....."
"Này Lâm Lan Chi!" Từ Cảnh Hiên tức giận nghiến răng: "Đệ lại nghĩ ta là người như vậy hả?"
Lâm Lan Chi vội lắc đầu, mím môi nhìn hắn vội xua xua tay giải thích: "Đệ không nghĩ huynh là người như vậy... đệ là sợ... sợ huynh không cần đệ nữa."
Từ Cảnh Hiên khó chịu đưa tay lên muốn cốc đầu y, Lâm Lan Chi vội lùi người về sau tránh nhưng cử động làm nơi dưới thân y nhức đến khẽ nhăn mặt lại, vô thức lấy tay sờ nhẹ bên hông. Nhìn thấy vậy bỗng chốc cả người Từ Cảnh Hiên như mềm nhũn. Hắn thở dài, bàn tay mở ra đổi động tác thành xoa nhẹ lên đầu.
"Đệ mà cũng có ngày sợ ta không cần đệ?"
Lâm Lan Chi xấu hổ cúi gằm đầu xuống.
Từ Cảnh Hiên vừa nói vừa khụy một chân trên đất, lấy tay mình lau sạch bụi bẩn trên chân y sau đó cẩn thận đeo giày vào. Lâm Lan Chi định giật về nhưng lại nhận được cái trừng mắt của hắn, đành để im mặc hắn làm gì thì làm. Từ Cảnh Hiên đeo giày xong lại đứng dậy mặc thêm áo vào cho y, kéo đến phía cổ nhìn thấy những dấu hôn chi chít mà hắn để lại, Từ Cảnh Hiên nghĩ gì đó rồi lại nới lỏng áo, cố tình để những vết tích đó lộ ra ngoài.
"Đệ ấy..." Từ Cảnh Hiên véo nhẹ má y, Lâm Lan Chi cũng không tránh mà mặc hắn trêu đùa một hồi. Ai bảo y đúng là khi không nhìn thấy hắn trong lòng thực sự đã dâng lên cảm giác lo sợ.
"Đã đói chưa?"
Hiện tại đã là giữa trưa, hôm qua hai người lại vật lộn lâu như vậy, khỏi phải nói hiện tại bụng Lâm Lan Chi đã sớm phản ứng từ lâu.
Lâm Lan Chi mím môi gật gật đầu, Từ Cảnh Hiên đợi y rửa qua mặt còn hắn thì ở trên bàn múc cháo vào trong bát. Lâm Lan Chi ngửi thấy mùi cháo thơm phức hai mắt cũng sáng cả lên, hắn đẩy một bát cháo vẫn còn nóng đến trước mặt y.
"Thấy đệ dậy muộn mà đồ trong nhà ăn sớm đã hết, ta mới lặn lội vào bếp tự mình chuẩn bị sợ đệ dậy bị đói. Đệ thì hay rồi, lại ở đây mà nghĩ ta..."
Hắn thực sự tức giận muốn giơ tay lên cốc đầu y, nhưng biết mình không nỡ vẫn là lần nữa hạ xuống. Thay vào đó hằn học nói: "Đệ còn không mau ăn đi! Không ăn hết từ nay về sau ta không bao giờ nấu đồ ăn cho đệ nữa."
Lâm Lan Chi nhìn bộ dạng giận dỗi của hắn thì bật cười, cầm thìa lên từ từ ăn.
Vì ngày trước y từng khen hắn nấu ăn ngon nên Từ Cảnh Hiên mới sáng ra đã cố tình làm cẩn thận từ đầu đến cuối, thịt gà ninh nhừ vừa thơm vừa mềm, gia vị cũng rất vừa vặn. Quả nhiên ăn xong một miếng, Lâm Lan Chi liền quay qua nhìn hắn bằng ánh mắt khen ngợi sau đó liên tục cúi đầu xuống ăn.
Nhìn thấy cảnh này Từ Cảnh Hiên hài lòng, cảm thấy công sức mình bỏ ra thật sự xứng đáng.
Lâm Lan Chi thật sự ăn sạch sẽ trong bát không thừa