Tôn Kỷ nhấp một ngụm trà, sau đó thở dài một hơi: "Ầy... Lan Chi còn nhỏ mà. Nhiều cái vẫn chưa biết đúng sai, con là sư huynh cũng chẳng ra sao, không nhân nhượng giúp đỡ nó thì thôi sao lại còn suốt ngày... hết cãi rồi đánh nhau."
Từ Cảnh Hiên lo lắng y ở trong đó lâu sẽ khó chịu, vội vàng gật đầu lia lịa hùa theo: "Sư phụ nói rất phải, là con không tốt sau này con sẽ chú ý yêu thương sư đệ."
"Lan Chi thực ra không phải người xấu, cũng không biết tại sao nó cứ phải gây chuyện với con. Nhưng nó là người khẩu thị tâm phi, có lẽ là do lúc còn ở nhà Tống Uy Hầu hơi khó tính... ấy có tiếng gì thế?"
Tôn Kỷ đang chăm chú nói đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ trong phòng. Từ Cảnh Hiên lập tức căng thẳng, bàn tay khẽ bấu chặt vào gối.
Hắn biết tiếng động này phát ra từ trong... gầm giường.
Từ Cảnh Hiên lắc đầu, cười gượng nói: "Nào có, nào có. Đệ tử đâu nghe thấy tiếng gì đâu, chắc sư phụ nghe nhầm rồi!"
Lâm Lan Chi cũng căng thẳng không kém hắn là mấy, y lấy tay bịt chặt miệng, nhắm kín mắt lại, cả thân thể bất động đến thở cũng không dám thở mạnh.
Tiếng động lúc nãy không phải y cố tình đâu mà do con muỗi. Là do con muỗi chết tiệt kia! Ai lại biết trong này lại nhiều muỗi như vậy chứ, lại còn cứ nhằm y mà đốt.
Sư phụ nghe Từ Cảnh Hiên nói xong, không những không bỏ qua mà còn nghi ngờ đứng dậy tiến về phía giường. Ông chỉ chỉ xung quanh chắc nịch nói: "Ta hơi già một chút nhưng tai vẫn còn thính lắm không nghe nhầm được, lúc nãy thực sự có tiếng động."
Từ Cảnh Hiên đang định giải thích đột nhiên lại nhìn thấy một mảnh y phục của Lâm Lan Chi lộ ra, nhân lúc sư phụ còn đang ngó ngang ngó dọc chưa để ý đến, hắn liền chạy lại phía giường gào lên: "Sư phụ!"
Sư phụ bị giọng nói lớn tiếng của hắn làm cho giật mình, ông khó hiểu quay ra nhìn.
"Sao vậy?"
Từ Cảnh Hiên gọi vậy thôi nào biết định nói gì. Trong lúc bế tắc cái khó ló cái khôn, hắn vội vàng quỳ xuống thảm thiết gọi: "Sư phụ!!!"
"Cảnh Hiên làm gì vậy? Có gì thì từ từ nói mau đứng lên trước đã."
"Không được." Từ Cảnh Hiên lắc đầu: "Sư phụ cứ mặc kệ đệ tử, hôm nay con nhất định phải nói chuyện này với người!"
Từ Cảnh Hiên cúi đầu xuống, tay đằng sau lưng lại không ngừng vẫy vẫy ra hiệu cho y kéo áo vào. Lâm Lan Chi giờ mới phát hiện y phục của mình bị lộ ra, y hốt hoảng vội kéo lại, hắn ngó thấy y đã kịp thu về mới nhớ đến tình cảnh của mình, ngước mặt lên nhìn sư phụ trước mặt đang chờ hắn nói tiếp.
Từ Cảnh Hiên lắp bắp: "Đệ tử... đệ tử..."
Thấy hắn ngập ngừng sư phụ dịu dàng an ủi: "Con trước nay luôn là học trò ta ưu ái nhất, có chuyện gì mà không thể nói đừng ngại cứ nói đi."
Từ Cảnh Hiên nghe đến năm từ 'học trò ưu ái nhất' cảm thấy chột dạ không thôi. Hắn đây không phải không dám nói mà là không có gì để nói!!!
Trong lòng Từ Cảnh Hiên gào thét, hai mắt hắn cũng đỏ lên ngập ngừng: "Sư phụ... đệ tử... À đúng rồi. Đệ tử học ở đây cũng đã lâu. Từ trước đến nay sư phụ là người tốt với con nhất, nghĩ vài năm nữa con sẽ rời xa nơi này... trong lòng lại cảm thấy đau xót không thôi."
"Sư phụ đa