Đã đoán trước mọi chuyện sẽ không dễ dàng gì mà bị phanh phui như vậy, nhưng khi tận tai nghe Tiểu Duy chối bỏ, Từ Cảnh Hiên vẫn tức giận đến mức suýt chút nữa không kìm nổi bình tĩnh mà lao vào đánh người, hắn quát lên: "Ngươi tốt nhất hãy suy nghĩ cẩn thận trước khi nói!"
Tiểu Duy lần nữa sợ sệt cúi gằm đầu xuống đất, vội vàng thanh minh: "Sư phụ, sư huynh, những lời nô tỳ nói đều là sự thật. Nô tỳ vốn chưa từng gặp Lâm sư huynh, cũng không nhìn thấy chuyện gì cả. Có cho thêm mười cái gan nô tỳ cũng không dám nói bừa."
"Ngươi..."
Từ Cảnh Hiên định dọa nạt thêm nhưng Trần Liêm ở bên cạnh đã vội xen vào: "Cảnh Hiên, trò cũng nghe rồi đấy không lẽ Tiểu Duy đã nói vậy, lại muốn ép nàng ta khai theo lời trò sao?"
"Sư phụ đệ tử còn chưa nói gì sao lại nói rằng đệ tử muốn ép? Không lẽ là do người chột dạ, không muốn người khác tra hỏi thêm?"
Trần Liêm tức giận 'hừm' một tiếng.
Được rồi hỏi đi, hỏi đi, có cho ngươi hỏi cũng chẳng tra được gì, ngươi tưởng ngươi là con của Bình Nam Vương thì ta sợ sao? Tống Uy Hầu thì là cái thá gì?! Muội muội ta cũng là thiếp thất của ngũ hoàng tử, chuyện nhỏ nhặt này lại không sắp xếp gọn gàng được sao?
Từ Cảnh Hiên hướng Tôn Kỷ chấp tay nói: "Sư phụ lời nói của nha hoàn này không đáng tin, biết đâu được nàng ta đã bị người khác mua chuộc rồi thì sao? Đệ tử nghĩ nên nghiêm hình tra khảo."
Tiểu Duy hốt hoảng lắc đầu: "Không phải sư phụ, lời nói của Tiểu Duy đều không có nửa điều dối trá, xin sư phụ minh xét."
"Từ Cảnh Hiên ngươi nói như vậy có khác gì bảo ta mua chuộc ả ta từ trước?" Trần Liêm chỉ vào mặt Từ Cảnh Hiên tức giận nói.
Từ Cảnh Hiên: "Đệ tử cũng đâu nói là do người làm, sao sư phụ lại vội phủ nhận?"
"Trong lòng ngươi nghĩ gì chẳng lẽ ta lại không biết? Từ Cảnh Hiên ngươi thật khiến cho ta thất vọng." Trần Liêm cũng quay qua Tôn Kỷ chấp tay nói: "Sư huynh, đệ thấy nên trừng phạt nghiêm khắc để tránh những điều tương tự xảy ra, bôi nhọ sư phụ, hỗn xược, làm càn, nếu không xử lý nghiêm khắc không phải là học cung này loạn hết hay sao?"
Tôn Kỷ vuốt chùm râu dưới cằm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mọi chuyện đều không có chứng cứ rõ ràng, kinh thư không thể chứng minh là do Lan Chi xé, Tiểu Nguyệt cũng đã mất tích không biết đi đâu không thể kết thành án."
"Nhưng mọi chuyện cũng không thể cứ cho qua như vậy." Ông ngập ngừng một lúc rồi nói: "Trần Liêm thân là sư phụ, hành xử không đúng mực trước mặt học trò, phạt cấm túc ba tháng."
"Sư huynh!"
"Cảnh Hiên tuy phạm lỗi nhưng xuất phát vì muốn bảo vệ sư đệ nên có thể hiểu, phạt đi gánh nước một tháng."
Từ Cảnh Hiên: "Sư phụ chuyện này còn chưa điều tra thêm..."
"Còn Lan Chi, tuy Trần sư phụ có vu oan cho con nhưng vô lễ là thật, lớn tiếng với sư phụ là thật, còn ở trước mặt bao người mà mắng chửi bôi nhọ danh dự của sư phụ mình, như vậy mà coi được sao? Rồi việc này bị truyền ra ngoài, không phải danh tiếng này của học cung đều mất hết? Phạt hai mươi roi và cấm túc một tháng."
"Không được." Từ Cảnh Hiên vẫn là người đầu tiên phản đối: "Sư phụ không thể đánh đệ ấy."
Tôn Kỷ nhướn mày hỏi: "Tại sao lại không thể?"
Từ Cảnh Hiên nhìn sang Lâm Lan Chi nãy giờ vẫn luôn im lặng, cúi đầu xuống nói: "Không vì sao cả, tóm lại người không thể đánh đệ ấy, muốn đánh thì người cứ đánh con đi."
Trần Liêm cười nhạt: "Nào có cái lý ấy..."
Tôn Kỷ đưa một tay lên ra hiệu cho Trần Liêm im lặng rồi