Chương 1: Đàm Giảo (1.1)
Đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của con thuyền kia.
Thân thuyền màu trắng, rất mới rất sạch sẽ, có tổng cộng ba tầng, tầng một là khu vực công cộng, tầng hai ba là phòng dành cho khách. Bên trong xa hoa thoải mái dễ chịu. Nó được đặt tên là "Mỹ Nhân Điền", khởi hành vào ngày 23 tháng 6 năm 2016, từ thành phố Đại Ly tỉnh Vân Nam đến hồ nước Thâm Sơn.
Đó là chuyến hành trình tôi mong mỏi đã lâu, cũng là chuyến hành trình đã thay đổi số phận của tôi.
Tính mạng của tôi đã gắn chặt với anh ở trên con thuyền kia.
Sau đó mới dần thoát ra được một chút.
Tôi là Đàm Giảo, là một tác giả mạng, bút danh Thất Châu, chuyên sáng tác một số câu chuyện mang màu sắc huyền nghi, kiếm được một chút tiền bạc, cũng có chút tiếng tăm, và nhất là có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Khi không sáng tác, tôi rất thích đi du lịch, nhưng đều là đi theo tour, lựa chọn an toàn lại bớt lo. So với mấy người bạn tác giả thích đi ngao du thiên hạ, thanh niên văn nghệ, tư tưởng giác ngộ của tôi còn kém xa lắm.
Tôi còn nhớ rõ hôm đó trời trong xanh, mây trắng, nước sông trong suốt. "Mỹ Nhân Điền" xuất phát vào buổi sáng, chầm chậm chạy trong lòng sông. Có lẽ bởi vì là tuyến đường mới khai thác, chưa có tiếng tăm, giá cả cũng không hề rẻ, cho nên cũng không có nhiều hành khách.
Tôi ở trong phòng đến trưa. Lúc thì ngồi phịch trên giường xem phim truyền hình, lúc lại uốn éo trên ghế chơi game, hoặc ra ban công hóng gió, an nhàn tự tại.
Tôi đã gặp anh ở ngoài ban công.
Trưa hôm đó ở nhà hàng tầng một tổ chức tiệc, tôi không muốn đi cho lắm. Một là vì trong sổ tay du lịch đã viết đầy đủ hành trình và những việc cần chú ý, tôi thực sự chả muốn nghe lại nữa; hai là tôi không cho rằng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi trên thuyền có thể kết bạn được với ai.
Vì thế tôi cầm nửa ly rượu mơ, tựa vào lan can ban công, phơi nắng dưới ánh mặt trời, chầm chậm nhấp rượu.
Đúng lúc này, anh từ căn phòng bên cạnh đi ra.
Tôi lấy tay
che đi ánh mặt trời, liếc anh.
Anh cũng im lặng nhìn tôi.
Áo sơ mi trắng, quần màu cà phê đậm, tất trắng, giày đen. Nghe nói phần lớn đàn ông đi tất trắng trong lòng đều rất kiêu ngạo. Anh để đầu đinh, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, xương gò má hơi cao, cho nên dáng vẻ lộ ra sự mạnh mẽ nhưng ngũ quan cũng có chút thanh tú, rất đẹp trai.
Tôi vô thưc rướn người lên, không còn giống như một đống bùn nhão còng lưng tựa vào lan can, hơn nữa lại chỉ dùng ba ngón tay nhã nhặn cầm ly rượu.
Tôi biết rõ anh cũng đang quan sát tôi.
Nghe nói khuôn mặt của tôi rất lừa tình, thuộc về loại người ngọt ngào. Bạn thân của tôi từng nói tôi là "cơ thể loli, trái tim ngự tỷ", tuy tôi mới chỉ tròn hai ba, còn chưa từng chính thức yêu đương, cũng chỉ từng có qua lại một lần, nhưng nó là một nét bút thất bại, chả đáng nhắc tới.
Sau đó anh mỉm cười, lên tiếng: "Chào cô."
Tôi đáp: "Chào anh."
Anh hỏi: "Sao cô không tham giá tiệc chào mừng?"
Cô cầm lấy ly rượu huơ huơ: "Tôi cảm thấy loại tiệc đó rất nhàm chán."
Anh khẽ cười: "Thế mà tôi còn mang theo tâm lý may mắn, đi vào đó mười phút, rồi mới chịu thua đi ra."
Tôi không nhịn được bật cười. Người này khá thú vị đấy.
Tầm mắt của anh lướt qua ly rượu của tôi, bật cười: "Cô uống rượu một mình à?"
Tôi huơ huơ ly: "Rượu mơ, chỉ tầm mười độ thôi." Giữa chúng tôi chỉ cách một lan can chưa đến hai mét. Tôi nói tiếp: "Anh muốn thử không?"
Anh liếc tôi.
Ánh mắt của anh thực sự rất có sức hút, đen láy, có sự thâm trầm của đàn ông lại dường như có chút hồn nhiên của cậu bé.