Chương 11: Ô Ngộ (2.2)
Rõ ràng cô ấy do dự rất lâu. Cuối cùng tôi nghe thấy tiếng cô ấy khẽ thở phào, dường như đã bình tĩnh trở lại, đi theo Tiểu Hoa xử lý về chuyện thẻ.
Tôi biết rõ cô ấy không nhận ra tôi.
Giống như bèo nước gặp nhau, cô ấy sửa xe ở đây, sau này có lẽ còn đến rửa xe nữa, nhưng tôi và cô ấy sẽ không có bất cứ mối quan hệ gì.
Tôi cúi đầu, chăm chú sơn xe. Sống nhiều năm như vậy, làm những chuyện rườm rà, nặng nề, yên tĩnh có thể khiến lòng tôi bình thản trở lại. Song hôm nay có lẽ là trong tiệm quá yên lặng, mấy người thợ khác đều chú ý tới cô ấy, giọng nói của cô ấy giống như món trang sức quý giá, khi nói chuyện với Tiểu Hoa đều lọt hết vào tai tôi, như một sợi tơ sáng bóng loé lên, di chuyển phía sau tôi.
Cô ấy nói: "Chữ Đàm bên cạnh chữ Ngôn, Giảo trong trăng sáng."
Tôi nhất thời thất thần, lại phát hiện cô ấy nhận ra, nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi quay mặt đi, không bộc lộ bất cứ biểu cảm nào, tiếp tục làm việc.
Cuối cùng cô ấy cũng không còn nhìn qua nữa.
Sửa xe cho cô ấy cũng chỉ có vậy, tôi nhanh chóng làm xong. Khi ngẩng đầu lên, cô ấy đang đứng trước quầy nộp tiền. Tôi lướt qua cô ấy, nhưng cô ấy chả để ý, rồi tôi ngồi xuống với đám thợ. Một người đưa cho tôi điếu thuốc, tôi tiếp tục từ từ hút. Trên tay tôi toàn là dầu mỡ, đành lau vào quần, chiếc quần bò đang mặc cũng rất cũ. Tôi bình tĩnh nhìn tay mình, không ngừng cảm nhận được ánh mắt cô ấy như có như không rơi vào người tôi.
Một lát sau, Tiểu Hoa chạy tới, lộ ra nụ cười kì quái, vỗ vai tôi: "Anh Ngộ, có thể thương lượng với anh chuyện này không?"
Tôi hỏi: "Chuyện gì?"
Cậu ta nhìn về phía Đàm Giảo, cô ấy đang cúi đầu xem di động, dáng vẻ không để ý gì hết. Tiểu Hoa cười hì hì: "Cô Đàm đây bằng lòng làm thẻ rửa xe 300 tệ. Nhiệm vụ tiêu thụ tháng này của em đã hoàn thành, nhưng cô ấy có một điều kiện, chỉ định anh Ngộ sau này rửa xe cho cô ấy."
Mấy người đàn ông bên cạnh sửng sốt rồi đều bật cười, không ngừng ồn ào. Tôi cũng không ngờ cô ấy lại đưa ra yêu cầu như vậy, tôi ngẩng đầu nhìn qua. Chắc chắn cô ấy đã nghe thấy tiếng động của mấy người đàn ông rồi, hơn nữa tất cả bọn họ đều đang nhìn cô ấy, đương nhiên cũng có người dùng ánh mắt ao ước nhìn tôi.
Cô ấy vẫn ra vẻ bình tĩnh, làm như không nghe thấy gì. Nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện được hai gò má cô ấy ửng hồng.
Cô ấy muốn làm gì? Thăm dò, khiêu khích, nhục nhã hay là thương hại? Tôi cảm thấy có luồng khí nóng cuộn quanh lồng ngực, nhưng lập tức biến mất. Tôi nói: "Chỉ là
rửa xe thôi mà, tôi không có vấn đề gì hết." Trong tiệm vốn không lớn, tôi tin cô ấy chắc chắn nghe thấy.
Sau đó tôi đứng dậy, cầm vòi nước đi rửa xe cho cô ấy. Nhóm thợ ồn ào xong cũng yên lặng trở lại. Tôi đứng dưới ánh đèn sáng ngời rửa xe, cô ấy đứng yên trong tiệm không đi.
Xe của cô ấy rất mới, là điển hình cho phụ nữ trẻ tuổi có tiền sẽ mua. Trong xe khá sạch sẽ, chỗ ngồi đằng sau để một ít sách, tất cả đều là của tác giả "Thất Châu", còn có một hộp bút kí tên, đệm bên ghế lái hơi nhăn, còn có mấy sợi tóc của cô ấy, những chiếc đệm khác còn rất mới, hiển nhiên là hiếm khi có người ngồi. Hoá ra cô ấy vẫn còn độc thân, không có người thường xuyên bầu bạn.
Tôi rửa xe rất cẩn thận, sạch sẽ. Sau khi rửa xong, tôi bỏ vòi nước xuống, áo ba lỗ cũng đã ướt hơn nửa, muốn cởi ra nhưng ngại cô ấy ở đây nên không nhúc nhích.
Lúc này cuối cùng cô ấy cũng bỏ điện thoại xuống, đi ra bên ngoài. Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt hơi né tránh, không hề nhìn vào người tôi. Tôi không biết cô ấy đang né tránh điều gì. Cô ấy nói: "Cảm ơn anh, anh Ngộ."
Tôi nhìn chằm chằm cô ấy hỏi: "Tại sao lại chỉ định tôi rửa xe?"
"À, bởi vì cậu Hoa nói anh là người có kỹ thuật tốt nhất mà." Cô đáp.
Tôi ném chìa khoá cho cô ấy, cô ấy vội vươn tay ra bắt lấy, "Vậy... tạm biệt."
Tôi không nói gì, sau đó đi thẳng vào trong tiệm.
Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động cơ khởi động, tôi mới lột chiếc áo ba lỗ ẩm ướt ra, ném sang một bên, cầm lấy vòi nước xả thẳng từ đỉnh đầu xuống.
Tôi đã quen với cuộc sống cẩu thả như vậy rồi.
Tiếng nước rơi xuống, không hiểu tại sao tôi vô thức quay đầu lại. Xe cô ấy đã rẽ vào khúc ngoặt, đang định nhanh chóng chạy ra khỏi cửa, thì ánh mắt lại nhìn tôi từ xa. Qua làn nước hỗn độn, tôi nhìn thấy đôi mắt cô ấy vừa trong veo vừa trầm tĩnh.
Đó là ánh mắt của phụ nữ nhìn đàn ông.
Xe cô ấy đã mất hút, nước chảy xuống khiến cả người tôi mát rượu. Tôi vứt vòi nước xuống đất, lấy điếu thuốc đã bị ướt một nửa từ trong túi quần ra, ngậm vào miệng.
Cuối cùng cô ấy vẫn không nhận ra tôi.
Cô ấy coi tôi trở thành người đàn ông khác, lại còn chỉ định tôi rửa xe cho cô ấy nữa.