Chương 113: Đàm Giảo (15.4)
Ô Ngộ xoay người, nhận lấy đồ trong tay tôi, sức lực của anh thực sự rất tốt, khiêng một bó cây lớn, giọng nói nhàn nhạt: "Nhìn cậu ta thật đỏm dáng, chả đáng tin chút nào."
À, có chút chua nha.
Tôi trừng mắt, nghĩ thầm anh cũng từng như vậy đấy, nhưng lời này không cần nói ra.
Ô Ngộ nhìn trên tay tôi có vết đỏ do nhánh cây tạo thành, anh nói: "Em đừng đụng vào gì nữa, tránh bị quẹt thương tay."
Tôi nói: "Không cần. Em cũng đâu có yếu ớt như vậy." Tôi thò tay ra muốn giúp, anh ngăn cánh tay tôi lại, hai bọn tôi cách nhau hơi gần, cơ thể vô tình đụng chạm. Tôi thậm chí có thể nhìn rõ làn da màu lúa mạch ở cổ anh, còn cả sợi tóc đen vén sau tai.
Tôi ghé vào lỗ tai anh nói: "A Ngộ, có bản lĩnh, anh đừng đau lòng."
Cả người anh dường như trở nên yên lặng, không nói chuyện, cũng không nhìn tôi. Sau khi dừng lại trong phút chốc, anh lại cúi đầu tiếp tục làm việc, chỉ là khi xắn tay áo lên, cơ bắp trên cánh tay cứng đờ, trên mặt cũng chả vui vẻ chút nào.
Tôi cảm thấy không thể tiếp tục chọc giận anh nữa, làm như không có việc gì, nói: "Vậy anh làm tiếp đi, em ngồi nghỉ một lát."
Anh dường như thật sự hơi tức giận, bởi vì khi anh đã làm xong, xoay người lại nhưng hoàn toàn không nhìn tôi, chỉ nói: "Đi thôi." Hơn nữa bước đi còn khá nhanh, suýt chút nữa tôi không đuổi kịp, vẻ mặt y xì với lúc tôi chạm vào cằm anh.
"Đợi chút." Tôi hô lên, lúc này bước chân của anh mới dừng lại.
Tôi nói: "Anh cho rằng ai cũng chân dài như anh à, một bước của anh bằng một phẩy năm bước của em, cơ bắp cũng nhiều hơn em, đừng có đi nhanh như vậy."
"Ừ." Anh chỉ đáp một từ này, bước chân cũng chậm lại.
Chúng tôi quay về trong sân, anh kiểm tra ống nước dây điện một chút, sau đó tiện thể đi thăm dò điện đóm ở sân sau. Tất cả đều không có bất cứ vấn đề gì, khả năng xảy ra hoả hoạn vì thiết bị trục trặc là vô cùng nhỏ.
Cuối cùng chúng tôi đã đến sân sau, chỗ này cách nhà chính một khoảng, còn có một ngôi nhà gỗ nhỏ, là phòng chứa đồ linh tinh, nghe nói còn có tầng ngầm.
Cửa nhà gỗ không khoá lại, nhưng có then cài. Chúng tôi đẩy cửa đi vào, phát hiện diện tích không lớn, cũng chỉ hơn mười mét vuông, nhưng chất đầy thứ, trong góc có một
cầu thang thông xuống dưới.
Đúng lúc này tôi sửng sốt khi nghe thấy một loại tiếng động.
Là tiếng dây dưa của đàn ông và phụ nữ, tôi từng chứng kiến nhiều trong sách, trên TV hoặc cũng ít nhiều nghe qua, nhưng đây là lần đầu tôi nghe bản thật, người đàn ông vô cùng kìm nén, còn người phụ nữ vô cùng yếu đuối, còn cả tiếng đồ vật bị đụng vào dưới tầng hầm.
Tôi không hề nghĩ tới sẽ chứng kiến hình ảnh này ở nhà họ Trần, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt Ô Ngộ cũng giật mình. Tôi nhanh chóng suy nghĩ sẽ là ai trốn ở nơi này, yêu đương vụng trộm mãnh liệt?
Còn có một suy nghĩ kì quái liều lĩnh xuất hiện trong đầu tôi, bọn họ to gan làm việc ở nơi kích thích như vậy, chắc là bà Trần không biết đâu nhỉ.
Tôi hạ thấp giọng, giật góc áo Ô Ngộ: "Nếu không chúng ta đi thôi, lúc này quấy rầy người ta, không có đạo đức..."
Anh không nhúc nhích.
"Không được." Anh cũng thấp giọng, "Còn chưa kiểm tra tầng hầm, cũng phải làm rõ hai người kia là ai."
Tôi trừng mắt, anh nói rất đúng, ngộ nhỡ có bí ẩn gì thì sao? Thật sự chúng tôi không thể bỏ qua được.
Ô Ngộ cũng nhìn tôi.
Sau đó anh ho khan một tiếng.
Tiếng động dưới tầng ngầm lập tức im bặt. Tôi cảm thấy xấu hổ muốn chết, nhưng hiện tại cũng không đi được, đành phải đứng phía sau Ô Ngộ, ra sức giảm bớt cảm giác tồn tại. Anh lại thoáng cười, nói: "Đừng căng thẳng vậy, tất cả đều là người trưởng thành." Dừng một chút nói tiếp: "Không phải hôm nay cái gì em cũng dám nói dám làm sao?"
Tôi: "..."
Tôi bị anh trêu chọc mà không biết, không tính toán được.
Tiếng bước chân vang lên, một người không nhanh không chậm, một người trì trệ, một nam một nữ đi tới, quần áo cũng đã chỉnh lại, nhưng trên mặt còn hơi đỏ, tóc cũng mất trật tự.
Là ngoài dự đoán của tôi, hai người kia cũng rất hợp tình hợp lí.