Chương 123: Ô Ngộ (16.2)
Tuy nhiên xung quanh toàn là rừng cây, trên đường cái phía xa không có một ngọn đèn, càng không có người. Muốn chạy đến nơi có dấu chân người còn vô cùng xa, nơi này còn hoang vu hẻo lánh, chưa chắc đã tìm được sự giúp đỡ.
Sau lưng có hai tên đuổi theo rất nhanh. Hơn nữa rõ ràng đã điều tra địa hình nơi này, vô cùng quen thuộc, tỉnh táo lại hung mãnh. Một tên đuổi theo không rời, một tên rẽ vào trong rừng cây, không phải là định bọc đánh tôi đấy chứ?
Nhưng đã chã kịp nghĩ nữa rồi.
Khi tôi chạy sâu vào trong rừng cây, một bóng người đột nhiên xuất hiện, tôi chạm mặt chính diện tên đó rồi.
Trong bóng đêm u ám, tôi và gã cùng đồng thời ra tay ngay trong chớp mắt.
Gã rất cường tráng, ra tay lại hung ác, có thể nhìn ra được kinh nghiệm, trong lúc đó tôi không chiếm được chút ưu thế nào, nhưng tôi cũng không phải là quả hồng mềm, dựa vào thân thủ nhanh nhẹn, cũng chống trả được.
Trong lòng tôi biết tiếp tục như vậy thì không được, đợi gã kia đuổi tới thì tôi chỉ có bị đánh thôi. Trong nháy mắt tôi ăn một cú đấm của gã, bụng gã cũng bị tôi đá trúng. Tôi định nhân cơ hội cho gã một cú đá trí mạng thì phía sau đột nhiên có cảm giác bị đánh úp.
Gã kia đến rồi.
Sau đó là lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt đau nhức. Tôi lảo đảo, nhìn dáng vẻ của mình trắng bệch dưới ánh trăng, phía sau bị đâm một nhát dao. Người nọ rút dao ra, hơi thở của tôi như ngừng lại.
Trong khoảnh khắc cơn đau ập đến, tôi đột nhiên vô cùng tỉnh táo, rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn thoáng chốc tràn vào trong đầu tôi.
Chính là lũ độc ác coi mạng người như cọng rơm cỏ rác, không chút do dự cướp đoạt mạng sống của người khác. Bọn hắn và gã có gì khác nhau? Một sự kích động tan nát tràn ngập lòng tôi. Tôi cũng không biết lấy được sức lực từ đâu ra, tay không bắt lấy con dao của gã trước mặt. Gã hơi sửng sốt, tôi dùng hai tay đầy máu giữ chặt đầu gã, ra sức đập
vào một cái cây lớn. Cơ thể gã choáng váng ngã xuống.
"Xoẹt..." Tiếng lưỡi dao xuyên qua cơ bắp lại vang lên trong cơ thể tôi. Gã ở đằng sau lại đâm một nhát. Tôi thuận thế bắt lấy con dao ở tay gã, một tay túm gã về phía trước, nâng đầu gối ra sức thúc vào đầu gã, mặt mũi gã lập tức tràn đầy máu, cũng bị tôi ném xuống đất.
Hai gã cứ thế nằm rên rỉ trên mặt đất. Tôi dùng tay ôm phần bụng, cởi áo khoác ra, lấy răng cắn, cột vào lưng. Chiếc áo khoác lập tức nhuộm đầy máu. Tôi lảo đảo đi vài bước về phía trước, huyệt thái dương giật giật. Mỗi bước như thể có vô số bàn tay xé rách miệng vết thương trong cơ thể tôi. Trong thoáng chốc tôi nhìn thấy hai gã lảo đảo bò đằng sau tôi. Đường cái còn cách tôi một đoạn, con đường vào thôn thì xa hơn, căn bản không có khả năng đi được.
Ngay cả sức lực để tôi kêu cứu còn không có.
Tôi sắp không đi nổi nữa rồi.
Nhưng mà khuôn mặt kia của Đàm Giảo lại hiện lên trong đầu tôi. Đôi mắt sáng ngời dịu dàng tràn ngập hi vọng. Hiện tại nếu như tôi bị bọn chúng bắt về, sớm muộn gì Đàm Giảo cũng bị phát hiện. Tôi tuyệt đối không thể để cho cô ấy rơi vào tay đám ác độc đó, còn cả nhà họ Trần, nhà của ân sư tôi, bọn họ hiện tại cũng đang ở trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Tôi hít sâu một hơi, cắn chặt bờ môi, cắn ra một ngụm máu, hương vị tanh tanh chảy vào miệng tôi, người dường như tỉnh táo thêm một chút. Tôi dốc hết sức chạy vào trong bóng tối.
Tôi trốn trong bụi cỏ đen ngòm, không bao lâu nghe được tiếng bước chân của bọn chúng đi qua bên cạnh.