Chương 126: Ô Ngộ (16.5)
Người nọ rõ ràng không hề tức giận, khẽ buông bà ra. Trần Như Anh trừng gã, bực mình chẳng dám nói ra. Ánh mắt này lại bị gã đàn ông bên cạnh thấy được, quát: "Con kia nhìn gì? Có tin tao hiếp chết mày!" Nói xong có mấy gã đàn ông cười. Ánh mắt Phùng Yên thay đổi, liếc người nọ. Gã làm như không thấy, chỉ thản nhiên nói: "Đừng nóng nảy náo loạn, thiên kim tiểu thư còn có chỗ dùng, không được xằng bậy."
Phùng Yên và Trần Như Anh lại bị bắt quỳ xuống.
Đến lượt cặp đôi Trịnh Chí Vĩ và Trần Bảo Châu.
Mặt Trịnh Chí Vĩ hơi đỏ rồi lại trắng bệch: "Lão đại à, tôi là bạn trai cô ấy không biết tiền ở đâu đâu. Nhưng giáo sư Trần nói đúng, ông ấy chỉ là giáo sư, trong nhà làm gì có tiền, có phải mấy người nhầm rồi hay không? Còn nữa xin đừng làm tổn thương bạn gái tôi và người nhà cô ấy."
Lời này khiến Trần Bảo Châu sâu xa liếc anh ta, sau đó chị ta cũng coi như bình tĩnh nhìn đám bắt cóc, lên tiếng: "Nhà chúng tôi không có tiền. Đừng làm tổn thương người nhà tôi."
Người nọ mỉm cười, nói với người bên cạnh: "Xem đi, nhà bọn họ còn rất đoàn kết đấy. À... những kẻ có tiền này đều dối trá, hận người khác không thể chết sớm hơn một chút, giả vờ là người lương thiện vô tội làm gì?" Gã nhìn về người cuối cùng, hoá ra là bà Trần.
"Bà lão." Giọng nói của gã lãnh đạm, "Người khác giả vờ thì không nói làm gì, còn bà thì khỏi đi. Bà như thế nào chúng tôi cũng đã điều tra rõ ràng. Thức thời thì mau đem tiền giao ra, nếu không mạng sống của già trẻ lớn bé trong nhà này đều bị huỷ hoại trong tay bà."
Bà Trần có lẽ vô cùng tức giận, thậm chí quỳ lâu như vậy, sắc mặt vẫn không quá tốt, bà ta chỉ tay vào gã: "Mày, mày..." Sau đó lập tức ngã xuống ngất đi.
Toàn bộ người nhà bên cạnh luống cuống, "Mẹ!" "Mẹ!" "Bà!" Hô to gọi nhỏ. Tuy vậy người nọ chỉ lạnh lùng nhìn bà Trần ngã trên mặt đất, ra hiệu cho một người bên cạnh nâng bà ta dậy, sau đó quát những người còn lại: "Hoảng sợ cái gì? Bất tỉnh đúng không, không sao hết, giội nước lạnh đến khi bà ta
tỉnh lại. Nếu không tỉnh thì ném ra đống tuyết. Không tin dù rét cóng cũng không tỉnh." Gã lên tiếng, tên đồng bọn bên cạnh thực sự kéo bà Trần ra bên ngoài. Trần Như Anh và giáo sư Trần khóc rống lên, mắt Trần Bảo Châu cũng ứa nước.
Cũng không biết là do uy hiếp của người nọ có tác dụng hay là do bị người kéo quấy rầy, bà Trần từ từ tỉnh lại, trong mắt tràn ngập hoảng sợ và lửa giận, bà ta nói: "Mày... mày có biết nhà chúng ta là ai không mà dám tới đây cướp?"
Người nọ hơi giật mình, đột nhiên cất tiếng cười to: "Tao biết chứ. Bà có gia thế cách mạng, tiểu thư nhà quan, vô cùng tự cao tự đại. Chồng bà là cái gì hội trưởng thương hội. Nghiệp quan cấu kết có thể thiếu tiền sao? Cuối cùng bà cũng không giả ngu nữa hả? Vậy có phải nên lấy tiền ra không? Các anh em, lục soát tìm hết tiền ra trước đã, cứ thưởng thức từng chút một thôi."
Trong miệng người nhà họ Trần đều bị đút thứ gì đó, lập tức không nói được nữa. Những kẻ côn đồ kia cũng ra vào bận rộn, chỉ có mỗi tên thủ lĩnh ngồi ở salon cầm quả táo trên bàn, hơi nhấc mặt nạ lên, nhét vào trong miệng, cắn mấy miếng đã xong, bật TV xem tạm. Một lát sau, gã quay đầu, im lặng nhìn đám người quỳ trên mặt đất.
Tôi cảm thấy cơn choáng váng không ngừng xuất hiện, cả cơn sốt bốc lên, ánh mắt dần trở nên mơ hồ.
Đàm Giảo khẽ nói với tôi: "Anh có cảm thấy chỗ nào không đúng không?"
Tôi đáp: "Ừ."
Mơ màng lại nghe thấy cô ấy nói: "Nếu như sau đó đám côn đồ này phóng hoả thì tại sao giáo sư Trần và Trần Như Anh không nhắc đến với cảnh sát? Chắc chắn còn có ẩn tình gì đó. Shit, điện thoại vẫn không có tín hiệu..."
Tôi không nói chuyện, không nói nổi ra lời nữa.
Anh yêu em.
Trong lòng tôi nói với cô ấy.