Chương 146: Ô Ngộ (18.1)
Tôi không muốn để cho Đàm Giảo nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu, thậm chí không muốn cho cô ấy nhìn thấy sự tàn nhẫn trên thế gian này. Vì thế tôi ôm chặt lấy cô ấy, để đầu cô ấy tiến vào trong lòng, Khuôn mặt cô ấy bình tĩnh và cô đơn, cô ấy hiểu hết tất cả đấy.
Tôi dùng một tay tiếp tục gửi đi tín hiệu cầu cứu. Thục ra hi vọng xa vời này gần như không có khả năng, chúng tôi muốn được cứu thoát thì phải có người cùng một kênh vào đêm nay, lại còn phải hiểu tín hiệu do tôi gửi, hơn nữa tin tưởng quyết định báo cảnh sát.
Nhưng tôi biết rõ chuyện này sẽ xảy ra.
Bởi vì hòm thuốc cứu mạng kia xuất hiện.
Trên tấm thẻ kia là chữ viết của tôi.
Hòm thuốc là do tôi chuẩn bị đấy. Nửa năm trước người dụ Đàm Giảo đến ngõ nhỏ kia cũng là tôi.
Tương lai... Không, là tôi của quá khứ.
Nghĩ đến đây, cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng tôi. Cô ấy không biết gì hết, tôi không nhịn được dùng toàn bộ sức ôm cô ấy chặt hơn, cô ấy tựa mặt vào cổ tôi, trong căn phòng đầy máu, ở giữa tà ác, cô ấy yên tĩnh đẹp đẽ như một thiên sứ.
Dưới nhà lại xảy ra biến cố mới.
Đàm Giảo cũng rời khỏi ngực tôi, tiến lên trước. Tôi ngước mắt lên, trong lòng hoảng hốt.
Ở dưới tầng một, tên cướp ngã xuống mặt đất, hai tay ôm cổ họng, miệng sùi bọt mép, khuôn mặt méo mó. Bên cạnh rơi xuống chai nước có ga lấy ra từ trong tủ lạnh.
Tên cướp còn lại và Tô Hoàn vội chạy lên, người nọ chết rất nhanh, run rẩy mấy cái, bất động, sắc mặt nhìn rất không bình thường. Tô Hoàn dò xét hơi thở mạch đập của gã, mắt lộ ra kinh ngạc.
"Chẳng lẽ là trúng độc?" Một tên cướp khác hỏi, "Cơ thể của nó gần đây rất tốt, không thể cứ như vậy... Nhưng vừa rồi chúng ta cũng uống nước trong tủ lạnh đâu có việc gì..."
Tâm trạng tôi chấn động.
Tên cướp thứ ba chết rồi. Hơn nữa còn bị chết trực tiếp, cách sát hại không hề che giấu, như thể đã tính toán tốt tên cướp sẽ lấy chai nước uống, lúc trúng độc chết đi là thời cơ tốt nhất.
Tôi đồng thời nghĩ đến một chuyện khác, bọn chúng tổng cộng có tám người, có hai người ở bên ngoài tìm kiếm tôi. Hiện tại trong phòng chỉ còn lại hai người.
Sắc mặt Tô Hoàn tái nhợt,
ánh mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm mọi người trong phòng, đột nhiên lùi một bước, quát: "Ai làm? Ai hạ độc?"
Vẻ mặt người nhà họ Trần đều mê mang sợ hãi.
Tô Hoàn quát: "Không nói đúng không? Tao giết chết cả nhà chúng mày! Mẹ nó rốt cuộc ai trêu chúng ta..." Lúc này ánh mắt gã nhắm vào trên người Trịnh Chí Vĩ lộ ra hận ý. Trịnh Chí Vĩ sợ hãi kêu lên, vội nói: "Không phải tôi, thực sự không phải... Tôi, tôi đâu làm được những chuyện này, tôi đâu dám làm đâu!" Gã cũng sắp bật khóc.
Trong lòng tôi chấn động, lúc này Đàm Giảo cũng sững sờ. Hai mắt chúng tôi nhìn nhau, tôi biết chúng tôi đã sớm cùng nghĩ đến một người.
Nhưng sao một người tinh thần bình thường lại có thể làm ra những chuyện này?
Đúng lúc này có người đứng lên.
Trần Bảo Châu đột nhiên nói: "Anh, hiện tại bọn chúng chỉ có hai người, chúng ta có sáu người, còn chờ gì nữa? Đây là cơ hội tốt nhất cho chúng ta chạy trốn."
Chị ta nói vừa nhanh vừa rõ ràng, tiếng nói yếu ớt nhưng giống như sét đánh rơi vào trong tai những người khác trong phòng. Vừa nói chuyện, Trần Bảo Châu lại vừa nhặt lấy con dao từ trên người gã trúng độc nằm trên mặt đất. Giáo sư Trần sững sờ, những người khác trong nhà họ Trần cũng hoảng hốt.
Hai người bọn Tô Hoàn cũng giật mình. Có một người khác thu hút sự chú ý của tôi, đó là Phùng Yên. Bà ngồi trên salon, cơ thể đột nhiên nghiêng về phía trước, khuôn mặt cứng đờ, không biết muốn thế nào.
Cuối cùng giáo sư Trần cũng bùng nổ, sắc mặt đỏ bừng, giãy dụa đứng lên, đồng thời hô: "Chúng ta lao ra, liều mạng với bọn chúng!" Cơ thể Đường Lan Lan đột nhiên nhúc nhích, Trần Như Anh cúi thấp đầu cũng đứng lên.